Đại Minh Võ Phu

Chương 196

/214


Chương 196: Các huynh đệ 


 




Triệu Tiến sau khi hỏi được điều mình cần liền vung đao chém đứt cổ hai tên, sau đó rút trường mâu ra đâm vào cổ họng người nọ.

Lúc vung đao dùng lực quá lớn, Triệu Tiến không ngờ lảo đảo một bước, suýt nữa ngã sấp xuống, nhưng Trần Thăng phía sau kịp giơ tay ra đỡ, tất cả mọi người đều nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Triệu Tiến.

- Triệu huynh, ngươi hỏi thăm lâu như vậy cũng không biết ai là Hội chủ của Văn Hương giáo, lời của mấy tên này tin được sao?
Vương Triệu Tĩnh mở miệng nói, thanh âm của y cũng khàn đặc lạ thường.

Triệu Tiến ổn định thân thể, trầm giọng nói:
- Tin được, không lộ thân phận này ra, làm sao hắn có thể ép được đám vong mạng này chứ.

Đối với những tên giang dương đại đạo (cướp sông cướp biển) lưỡi đao dính máu này mà nói, Văn Hương giáo người đông thế mạnh, vô luận là nhúng tay vào chỗ nào cũng là một mối nguy hại. Hơn nữa, trong lời đồn thổi, Văn Hương giáo có các thủ đoạn tà môn ngoại đạo, điều này cũng làm cho bọn chúng vô cùng kiêng kị. Nếu như đám cường đạo này đều đã có tính toán quét sạch Hà Gia Trang, không ít thì nhiều Hà Gia Trang cũng phải thể hiện ra thực lực.

Triệu Tiến bình tĩnh dặn dò.
- Băng Phong, ngươi đi nhổ tên, chúng ra trở lại quan đạo bên kia.

Đổng Băng Phong vẫn chưa tham gia vào trận huyết chiến, tâm tình tốt hơn một chút so với mọi người, nghe thấy thế, vội vàng chạy đi nhổ tên, không mất bao lâu, Đổng Băng Phong đã đeo túi tên quay trở lại.

- Băng Phong bắn chết mấy tên?
Cát Hương hỏi.

- Tổng cộng bắn ra mười mũi tên, bắn chết mười tên.
Đổng Băng Phong nói.

Đám người trầm mặc hướng đỉnh sườn núi đi đến. Đi được nửa đường, Lưu Dũng quay đầu lại nhìn quanh, mở miệng hỏi:
- Đại ca, có cần kiểm tra lại xem, có người nào còn sống hay không, còn thì cho y thêm một đao.

- Không cần, thời tiết này chỉ cần chạy không được thì khẳng định sẽ chết.
Triệu Tiến buồn bực trả lời, có thể chạy thì cũng đã chạy, không thể chạy thì đều là trọng thương đứt chân đứt tay. Ở đây trời lạnh như vậy, cuối cùngchắc chắn là bị đông cứng mà chết.

Lại đi vài bước, Triệu Tiến đánh một quyền thật mạnh lên thân cây. Mọi người sửng sốt, lại nhìn thấy Triệu Tiến vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lý Thuận, Lý Thuận.

Nghe thấy cái tên này, mọi người đã hiểu ra. Triệu Tiến cay đắng nói:
- Bạc đã che mắt của ta. Ta vốn muốn mọi người cùng phát tài thì có thể an ổn vô sự, nhưng không nghĩ tới con người lòng tham không đáy, chiếm thêm một chút tiền rượu thì tính là gì, chiếm cả Phiêu Hương tửu phường này mới là chân chính phát tài lớn.

“Đại ca”, có người muốn nói, Triệu Tiến khoát tay chặn lại, tiếp tục đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa cười lạnh nói:
- Tám ngàn lượng, mức thưởng này không khỏi quá ít.

- Mọi người cẩn thận một chút, có trời mới biết còn có mai phục hay không.
Lúc trước mọi người cảm giác Triệu Tiến có chút điên cuồng nhưng nghe những lời vừa rồi thì có vẻ như hắn đã tỉnh táo trở lai.

Bảy người chiếu cố lẫn nhau, cẩn thận đi từ đỉnh sườn núi xuống. Lúc đi ra khỏi rừng nhìn thấy Tôn Đại Lôi ngã trong đống tuyết.

- Đại Lôi.
Đổng Băng Phong khản giọng nói ra hai chữ, lại chịu không nổi, thất thanh khóc rống lên.

Trên lưng Tôn Đại Lôi có hai mũi tên, đều đâm vào mấy tấc. Triệu Tiến có thể tưởng tượng ra lúc đó Tôn Đại Lôi thống khổ như thế nào.

- Tiểu tử ngươi, tiểu tử ngươi không phải là nhát gan lắm sao, con mẹ nó, không phải ngươi rất sợ chết sao.
Trần Thăng ở bên khẽ mắng, âm thanh càng ngày càng thấp.

Triệu Tiến chỉ cảm thấy mũi và cổ họng nghèn nghẹn. Lúc đứng trước ranh giới sống chết, Tôn Đại Lôi che trước người hắn. Triệu Tiến hiện tại ngược lại không tiếp tục nghĩ nữa, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh từ trước. Một thằng bé mập mạp chơi đùa tại bãi hàng, một kẻ phá gia chi tử lúc nào cũng muốn mời khách, phô bày sự giàu sang, một kẻ nhát gan mỗi lần chiến đấu đều không lùi bước, nhưng sau đó lại sợ đông sợ tây, một huynh đệ vào thời điểm tụ hội tháng chạp lần đó trên mặt có chút xấu hổ.

Ai nấy đều khóc, có người gào khóc, có người khóc ròng. Triệu Tiến ngây ngốc nhìn, hắn cho là mình cũng đủ kiên cường, sẽ không rơi lệ, nhưng trước mắt dần dần mơ hồ, nước mắt không ngừng chảy xuôi. Giơ tay lau một cái, trên tay tất cả đều là vết máu, đó là bởi nước mắt và vết máu ở miệng vết thương trộn lẫn vào nhau nên biến thành dáng vẻ như vậy.

Đường quan đạo ở giữa núi an tĩnh lạ lùng, chỉ có mấy người Triệu Tiến vây quanh thi thể của Tôn Đại Lôi.

Lúc này không phải là thời điểm đau thương. Triệu Tiến vừa muốn nói đừng khóc, tại vị trí mấy cỗ xe ngựa đang dừng trên đường quan đạo, đột nhiên truyền đến tiếng động.

Bảy người đều trước tiên rút vũ khí ra. Đổng Băng Phong lại lui về phía sau vài bước, giương cung lắp tên, tiếng động phát ra từ một cỗ thi thể bên đường. Lúc này “thi thể” đã đứng lên, khóc nức nở nói:
- Lão gia, lão gia, các người còn sống.

- Trương Hổ Bân?
Người chạy tới này mặc áo vải bông gia đinh, trên người đều là máu đen. Lúc đến gần mới nhận rõ thân phận người đó, chính là gia đinh trong đêm tửu phường bị tập kích lần đó đã có biểu hiện xuất sắc Trương Hổ Bân.

- Lão gia, tiểu nhân cho rằng mọi người đều đã chết hết liền ở bên đường giả chết. Vừa rồi một người đơn độc chạy xuống, tiểu nhân liền giết chết gã rồi tiếp tục giả chết, định đến lúc trời tối sẽ lại chạy trốn.
Trương Hổ Bân nói năng lộn xộn.

Cung thủ của đám người phục kích bắn tên, bọn gia đinh vội vàng không kịp chuẩn bị, thậm chí bởi vì bối rối không biết phản ứng thế nào, đại đa số đều bị bắn chết, nhưng thật ra Trương Hổ Bân thông minh, ngay lập tức nằm rạp trên mặt đất, dùng thi thể đồng bọn làm lá chắn.

Tiếp đó đại đội nhân mã của đám phục kích truy sát tới, Trương Hổ Bân cũng không dám động đậy, một mực nằm đó giả chết, đến lúc trên quan đạo an tĩnh lại cũng không dám chạy loạn, chỉ chờ đến trời tối.

Nhưng vừa rồi có một tên phục kích hồn bay phách lạc chạy xuống, Trương Hổ Bân nhìn xung quanh không có ai, lại cầm trường mâu nhảy lên chiếm được lợi thế. Bên kia núi tiếng hò hét dần dần nhỏ đi, Trương Hổ Bân sợ hãi kẻ thù quay lại, lại tìm chỗ khuất nằm sấp giả chết, không nghĩ tới mấy lão gia nhà mình vẫn bình yên vô sự.

Mọi người đi qua nhìn cỗ thi thể kia, chính là tên cung thủ chạy trốn lúc trước, coi như báo ứng, chết trong tay đồng bọn của người bị y bắn chết.

- Ngoài ngươi ra còn có sống sót không?
Triệu Tiến mở miệng hỏi, sự xuất hiện của Trương Hổ Bân khiến trong lòng hắn cảm thấy may mắn.

- Bẩm, không có, các huynh đệ đều đã chết hết.
Trương Hổ Bân thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở. Bọn gia đinh đa số đều là thanh niên, sớm chiều ở chung một chỗ, đã sớm có cảm tình.

Triệu Tiến hít sâu vài hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, mọi người đều đang chờ hắn đưa ra chủ ý.

Triệu Tiến nói.
- Trên xe ngựa kia có thức ăn, chúng ta trước hết ăn một chút gì đi đã.

Mặt trời đã ngả về tây, trên đường không thấy người qua lại, điều này cũng rất bình thường. Chưa tới mười lăm tháng giêng, tất cả mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi, việc chúc Tết đều tiến hành tại nơi ở của mình, thăm người thân cũng có ngày riêng, trời đông giá rét này chẳng ai muốn ra ngoài.

Trên xe lớn có bánh mì, dưa muối, còn có thịt, tuy nói dùng nệm bông bao lại nhưng hiện tại cũng đã vừa lạnh vừa cứng, tuy nhiên vì nệm bông giữ nhiệt nên vẫn chưa đến mức đông cứng.

Mấy người Triệu Tiến cũng đã đói quá rồi, nhìn bộ dạng Trương Hổ Bân đói khát thèm muốn liền hô hào mọi người cùng nhau lại ăn.

- Nhai từ từ, nuốt chậm thôi, bằng không đến lúc bụng dạ không thoải mái, khí lực cũng không lên được đâu.
Trần Thăng nhắc nhở một câu.

Mỗi người đều không cảm thấy đây là kết thúc, bọn họ nhai nuốt vô cùng cẩn thận nhưng ăn rất nhanh, mấy tấm bánh xuống bụng, tinh thần của mọi người đã tốt hơn nhiều.

Triệu Tiến nhìn xung quanh một chút, mở miệng nói:
- Đem thi thể kéo vào trong rừng đi, dùng tuyết lấp lên một chút.

- Không đưa Đại Lôi về à?
Có người lên tiếng hỏi.

- Phải đưa về, nhưng không phải là bây giờ. Hiện tại việc cần làm là không để người khác phát hiện ra ở đây có ác chiến, tối thiểu cũng không được phát hiện nhanh như vậy.
Triệu Tiến sốt ruột nói.

Sau khi nói xong mới phát giác được không đúng, Triệu Tiến lắc đầu nói thêm:
- Ta có lý lẽ của ta, chiếm được tiên cơ thì sẽ sống.

Thi thể trên đường không nhiều lắm, vài người động thủ không tốn quá nhiều thời gian, kéo tới ven đường và trong rừng cây, dùng tuyết che lên. Trong tình hình không có gió, người đi qua nơi này rất khó phát hiện ra thi thể. Làm xong những điều này lại làm tuyết tan ra che đi vết máu trên mặt đất.

Có được thức ăn, sức khỏe của mọi người đều khôi phục không ít. Liên tục huấn luyện không ngừng, liên thủ thuần thục, tố chất thân thể ưu tú, trang bị đầy đủ, còn có kinh nghiệm sinh tử huyết chiến, điều này làm cho Triệu Tiến và các huynh đệ đều không bị thương tích gì.

Triệu Tiến, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh võ nghệ siêu quần, mà Lưu Dũng và Cát Hương liều mạng đánh, Đổng Băng Phong thì luôn ở trên cây bắn tên. Ngoại trừ Triệu Tiến hai má bị tên bắn rách mặt, Cát Hương bị địch nhân ném búa trúng sau lưng, những người khác đều chẳng trầy xước gì.

Triệu Tiến mở miệng nói.
- Đám phục kích này nếu cưỡi ngựa đến thì nhất định đang ở gần đây, phải tìm cho ra chỗ đó.

Vừa rồi hắn đã nóng nảy, mọi người đều yên lặng nghe theo.

Muốn tìm chỗ đám phục kích kia giấu ngựa không cần thần cơ diệu toán gì, bởi vì chắn chắn không cách quá xa nơi này. Vượt qua hai ngọn đồi liền nhìn thấy hơn trăm con ngựa đang ở đó, mõm ngựa đều đeo hàm thiếc, bị buộc vào gốc cây, đều tỏ ra vô cùng nôn nóng, bất an. Triệu Tiến dặn dò.
- Trương Hổ Bân, ngươi đem xe ngựa của chúng ra tới ven đường rồi dừng lại, sau đó lấy một chút cỏ khô cho gia súc lên xe, trên xe có một cái bao, ngươi cho đầy vào đó, có người tới thì ngươi lập tức chạy tới bên này.
Trương Hổ Bân vội vàng gật đầu, chạy về hướng quao đạo.

Triệu Tiến trầm giọng nói.
- Băng Phong, đệ mặc lộn ngược quần áo lại, hiện tại cưỡi ngựa về thành, sau khi trở về tìm một nơi vắng vẻ xuống ngựa. Trước tiên đi tìm Thạch Đầu ở bãi hàng, bảo Thạch Đầu đi tìm cha huynh để ông ấy mang người tới đây, phải mang người biết cưỡi ngựa tới, còn phải quen thuộc đường xá gần đây. Nhớ rõ, không được nói chuyện phát sinh nơi này, bảo bọn họ tới là được, sau đó đệ nhất định phải dặn dò Thạch Đầu, bảo đệ ấy trong coi nhà cửa cho tốt, xung quanh bãi hàng và tửu phường nhất định phải canh gác nghiêm mật, mặc kệ ai đến đều không cho vào, nếu như đối phương ngang ngạnh muốn vào liền giết chết ngay lập tức, hết thảy chờ ta trở về.

- Đại ca, đệ đi rồi còn các huynh đệ...


Triệu Tiến thấp giọng nói.
- Cưỡi ngựa cả đi lẫn về không đến nửa canh giờ, đệ không cần thương tiếc thú cưỡi. Mấy người chúng ta ở lại đây, ngươi đi nhanh về nhanh.

Đổng Băng Phong không biết rõ dụng ý của Triệu Tiến, nhưng biết lúc này không thể chậm trễ liền gật đầu, tiện tay dắt một con ngựa, hướng về bên ngoài ngọn núi mà đi, ngựa của y đã bị tên bắn chết rồi.

Nhìn bóng lưng của Đổng Băng Phong dần khuất trong tầm mắt, mọi người quay đầu nhìn về phía bầy ngựa trong rừng cây. Trần Thăng nói:
- Thảo oa Tử và Mông Sơn Hổ ta chỉ là nghe qua tên, nhưng có nhiều ngựa như vậy, hai đám này ở vùng Từ Châu, Hoài An chỉ sợ là mạnh nhất rồi.

 

 

 

 


/214