Đại Minh Võ Phu

Chương.38: Uy danh của bộ khoái

/214


Chương.38: Uy danh của bộ khoái

Tất cả các loại người đều tràn ngập tươi cười trên mặt đi lên tiếp đón, Triệu Chấn Đường đáp lại từng người, nhưng rõ ràng thái độ có chút kiêu ngạo.

Từng người cùng Triệu Chẩn Đường chào hỏi, cuối cùng cũng khách khí

khen Triệu Tiến một chút, nói Triệu Tiến đáng yêu, nói trưởng thành sẽ rất có tiền đồ các loại. Về mặt bên ngoài của Triệu Tiến rất bình thường, trong lòng lại giật mình không nhỏ. Thái độ những người này hắn rất quen thuộc, những người thời trước khi đối mặt với lãnh đạo và thượng cấp đều dùng bộ dáng này

Cha mình không phải là là sai dịch của nha môn Tri Châu sao, hơn nữa lại còn là đao phủ, làm sao lại có dáng điệu và quyền thế lớn như vậy? Triệu Tiến gãi gãi đầu, nghĩ thầm hắn đem phụ thân mình trở thảnh cảnh sát hậu thế, có lẽ là nghĩ sai thật rồi.

Cứ như vậy, cả đường chào hỏi đi đến thành Nam. Từ Châu là nơi Bắc phú Nam nghèo, tới khu thành Nam này đều không thể nhìn thấy nơi nào có nhà cửa chỉnh tể, nơi chốn rách nát. Nếu không phải lúc này là mùa đông, chỉ sợ trên đường đều không có biện pháp để đặt chân, mọi nơi nước bẩn đều bị đông thành băng, mặc dù vậy cũng có chút mùi khó ngửi tràn ngập.

Nhìn Triệu Tiến nhíu mày ghét bỏ, Triệu Chấn Đường nhịn cười không được mở miệng nói: Trước giờ chỉ giữ con ở nhà không biết cái gì cả, cái gì cũng chưa từng thấy, nuông chiểu quá thành thể này. Nhìn như vậy mà đã khó chịu rồi Như này thì tính là gì, chờ con đi Từ Châu vệ lý thì chăng phải là không dám hạ chân xuống sao.

Chăng lẽ nơi đó so với Từ Châu vệ càng rách nát hơn sao? Trong lòng Triệu Tiến đầy tò mò. Ở kiếp này, quả thực từ nhỏ đến lớn không đi nhiều nơi cho lắm, chỉ vòng quanh khu nhà mình thôi.

Tuy nói thành Từ Châu thời này không thể lớn như kiếp trước, nhưng đi từ cổng Bắc đến thành Nam, dọc đường đi lại phải ứng phó nhiều người tiếp đón khách sáo như vậy, hai cha con cũng mất hơn nửa canh giờ mới đi tới được Hắc Hổ Miếu.

Cái gọi là Hắc Hổ Tài Thần Miếu là một trạch viện nhỏ, bên ngoài treo tấm biển không lớn lắm, ngày trước có lẽ rất khí khái nhưng hiện tại nước sơn ở mặt trên đã bong ra thành từng mảng, bên trên có vài chữ Hắc Hổ Tài Thần Miếu rất khó coi. Bờ tường hẳn là bị rộp lên do ẩm mốc vài lần, cũng từng sập đổ vài lần, xiêu xiêu vẹo vẹo, hai tấm ván cửa sớm đã bị đổi, dùng mấy cây gậy tùy tiện dựng vào khung cửa cũng coi như là cửa ra vào. Trước cửa có một người trẻ tuổi mặc áo bông có vài miếng vá đang dúring.

So với khu dân cư ở phía trước chật chội hỗn độn mà nói, phía trước Hắc Hổ Tài Thần Miếu thật ra có một mảnh đất trống, có mấy người bán quán nhỏ vô tình đứng bên cạnh, không chút bận tâm trên đất đầy rác rưởi cùng bẩn thỉu gì đó.

Bất kể người trẻ tuổi kia hay là người bán quán nhỏ, nhìn thấy một gã sai dịch của nha môn xuất hiện, rõ ràng vẫn có chút khẩn trương. Triệu Chấn Đường dẫn Triệu Tiến đi thăng qua căn nhà kia.

- Vị Sai gia này, có chuyện gì vậy? Người trẻ tuổi kia nhìn Triệu Chấn Đường đi tới liền vội cúi đầu khom lưng cười hỏi.

Người trẻ tuổi kia hăn là người canh gác đây, Triệu Tiến thẩm nghĩ, không biết phụ thân sẽ xử trí như thế nào.

Trên mặt Triệu Chấn Đường đã không còn tươi cười, khoát tay nói: - Cút sang một bên, ta tới tìm phân trứng.

Khi nói chuyện cũng không để ý phản ứng của người trẻ tuổi, trực tiếp đá văng cái cổng tre khép hờ kia, bước vào sân.

Người trẻ tuổi kia sửng sốt nhưng cũng không dám lên tiếng, Vọi Vàng cười làm lành tiến vào theo. Triệu Tiến buồn bực trong lòng, không hiểu sao lại lòi ra một cái “Phân trứng”.

Mùi vị ở trong sân càng khó ngửi, tất cả các cạnh góc đều là Vết bản, chỉ có một góc sáng sủa có thể nhìn thấy là pho tượng Hắc Hổ dược chạm trổ thô ráp, cũng bị phá hủy không chịu nổi. Đại khái miếu này cung phụng vật cưỡi của Triệu công nguyên soái, cũng là thần tải có thể treo lên trên.

Miếu thờ có ba gian phòng xây bằng gạch, nhìn rất tan hoang nhưng cũng không thể coi thường. Khu thành Nam này, bên đường đều là nhà cửa xây bằng gạch mộc và đá tảng, còn không bằng cái miếu nhỏ này.

Bên ngoài dơ dáy bẩn thiu, rách nát, lại có thể cảm giác được bên trong rất náo nhiệt, cửa miếu có tẩm mành bằng vải bông thật dày, bên trong truyền ra tiếng người ồn ào. ^ - Mau đặt, mau đặt, bỏ xuống rồi cũng đừng hối hận nha!

- Mo, moi! Hóa ra là sông bạc, Triệu Chấn Đường một tay dẫn Triệu Tiến, một tay xốc tẩm mành lên. Mành được xốc lên, đập vào mặt người là một cỗ nhiệt khí, còn có một mùi vị khó ngửi, mùi mồ hôi bẩn thỉu và các loại mùi hôi không nói lên lời. Tuy nhiên trong phòng không ai thèm để ý, tất cả đều tụ tập ở hai bàn lớn phái trước, đang đánh bạc khí thế ngắt trời

Triệu Chấn Đường cau mày liếc một vòng, cao giọng quát: - Phân trứng đâu?

Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn vẻ một chỗ, cũng là người quay lưng về phía cha con Triệu gia, Đại Hán đứng ở giữa hai bàn lớn. Vừa thấy diện mạo của người này, Triệu Tiến liền biết tại sao gã lại tên là “Phân trứng” rồi Đại Hán kia đầu trọc, trên đầu lại không bóng loáng như người khác mà là một màu dơ, ố vàng, không trách được lại bị gọi như vậy. Lại nghĩ, phân trứng cùng cái đầu này thật đúng là giống nhau. - Ai con mẹ nó dám gọi như vậy, không muốn sống nữa sao?

 

Đại Hán kia rống lên một tiếng, xoay người lại

Triệu Tiến lùi về phía sau một bước, hắn chú ý thấy trong phòng có hai người trẻ tuổi thần sắc không bình thường, rõ ràng cùng một phe Với Đại Hán kia. Đối phương người đông thế mạnh, bản thân mình chỉ sợ gặp thua thiệt.

Đại Hán bị gọi là “Phân trứng” xoay người. Người này so với Triệu Chấn Dường thấp hơn một chút, có cái bụng lớn, trên người mặc áo bảo của đạo sĩ, cũng coi như là người có quần áo đàng hoàng, nhưng bộ dáng của gã lại vô cùng bẩn thỉu, tay áo được tuốt ra, vạt áo thì nhét ở bên hông, Vẻ mặt dữ tợn, bộ dạng rất hung ác

Trong lòng Triệu Tiến càng thêm khẩn trương. Triệu Chấn Dường lại vẫn đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, lạnh giọng nói - Ngươi vừa mở cái miệng thối nói cái gì vậy?

Vừa nhìn thấy là Triệu Chẩn Đường, Vẻ mặt vốn đang quắc mắt nhìn trừng trừng của Đại Hán kia lập tức biến thành cười nịnh, giơ tay tự tát vào hai má của mình, khom người nói - Hóa ra là Triệu đại gia đến đây, tiểu nhân miệng thối, vả miệng Vả miệng, Triệu đại gia chớ trách

Triệu Tiến mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới người này lại sợ cha mình tới vậy, thảo nào lưu manh gọi là Đồng Đầu, trong miệng Triệu Chấn Đường lại biến thành “Phân trứng”.

Không còn tiếp tục thao thao bất tuyệt nữa, Đại Hán kia cười hì hì nói: - Nơi này vừa ồn ào vừa bẩn thỉu, Triệu đại giả mời đi bên trong ngồi một chút.

Triệu Chấn Đường hừ mũi một tiếng, giống như đối phương khiêm tốn nịnh nọt là điều đương nhiên, mặc kệ cho đối phương dẫn đường, đi về hướng phòng trong.

Nói là phòng trong chử thực ra là ba gian phòng của miếu được tách ra, bên trong có một giường sưởi, mùi hương so với bên ngoài không dễ chịu hơn bao nhiêu, còn có chút mùi son phấn và mùi khai

Đại Hán ở cạnh nơi khô khô ráo tùy tiện phủi phủi một chỗ, mời Triệu Chấn Dường ngồi xuống, lại quát lớn kêu người bên ngoài châm trà. Sau đó buông tấm mảnh bằng vải bông ngăn cách phòng kế lại, lấy từ trong ngực ra một bọc giấy, cười nịnh nói: - Triệu đại gia hiếm khi đến này của tiểu nhân, khổ cực rồi Triệu Chấn Đường nhận lấy bọc giấy, để tại bên cạnh, tùy tiện nói: - Hôm nay ta tới không phải vì cái này. Đây là con của ta Vừa nói vừa chỉ tay ra, Đại Hán vội vàng hướng về phía Triệu Tiến khẽ cong eo, cung kính nói:

- Hân hạnh gặp tiểu thiếu gia.

- Ngày hôm qua thuộc hạ của ngươi tìm con ta gây phiển toái, còn bảo hôm nay phải đánh đến tận cửa. Hôm nay ta đến chính là muốn Xem thuộc hạ hảo hán của phân trứng ngươi đấy, Triệu Chấn Đường cười như không cười, nói

Triệu Chấn Dường còn chưa nói hết sắc mặt của Đại Hán kia liền biến trắng, thân thể không ngừng run rẩy, liên tục xua tay nó

đại gia, Triệu đại gia, điều này sao có thể xảy ra chứ! Cho dù có cho tiểu nhân thêm một quả tim tiểu nhân cũng không có lá gan này. Tiểu nhân cũng không dám, thuộc hạ của tiểu nhân càng không dám, đại gia.

- Hôm qua có năm người, người dẫn đầu chính là kẻ có đôi mắt hình tam giác, kẻ khác cũng gọi hắn là Hổ ca, Triệu Tiến mở miệng nói, hắn biết rằng hắn nên nói chuyện vào lúc này.

Nghe thấy thế, Đại Hán kia lập tức sừng sốt. Triệu Chấn Dường ngồi trên giường gạch cười lạnh nói: - Không phải là người của ngươi sao?Xem ra ta tìm lầm rồi ả? Thật có lỗi.

Nói còn chưa dứt lời, Đại Hán kia “bùm” một tiếng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cầu xin nói: - Thật không phải là người của tiểu nhân, chúng là mấy kẻ không có tiến bộ gì hết, được tiểu nhân dùng qua vải lần, bọn chúng liền giả danh lừa bịp ở bên ngoài Triệu đại gia, tiểu nhân gọi bọn chúng đến, ở trước mặt nói cho rõ ràng.

- Nhanh lên đi, ta còn phải đi nha môn điểm danh nữa. Triệu Chấn Đường nói một câu. Đại Hán kia như được đại xá, cuống quít đứng lên chạy ra ngoài, cách tẩm mành có thể nghe thấy gã ở bên ngoài rống to: - Mau gọi mấy đứa phá hoại Trần Nhị Cẩu đến đây! Nhanh lên, không đến thì lấy đao chém! Triệu Tiến ở bên cạnh xem đến trợn mắthá hốc mồm. “Phân trứng” đồng đầu này cũng coi như là đầu sỏ bên trên của đám lưu manh ở nơi này,

trong tay nắm cả một vùng, người để sử dụng cũng không ít, thổ hào ác ôn như vậy không ngờ lại sợ cha mình thành ra như vậy, rốt cuộc đây là

chuyện gì. ĩ ngợi, Triệu Chẩn Đường lại đưa tay sờ sờ đình đầu của hắn, hải

- Dũng khí của tiểu từ con đúng là có tăng lên, ở trường hợp như vậy lại có thể không bị dọa sợ.



/214