Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 187 - Chương 187

/516


Khuôn mặt Lạc Lãng vì câu hỏi của Lăng Lan mà đỏ lên, nếu là người khác hỏi như vậy cậu nhất định sẽ giơ nắm tay đánh người kia một trận, nhưng Lăng Lan là Lan lão Đại mà cậu sùng bái nhất kính yêu nhất a, hơn nữa cũng đánh không lại……

Không biết nên làm cái gì bây giờ, Lạc Lãng chỉ có thể vô thố mà đứng ở nơi đó, thần sắc mờ mịt thế nhưng làm tăng thêm mấy phần nhu nhược khiến cho người ta càng thêm muốn yêu thương, điều này cũng làm cho lòng của Lăng Lan khóc thét dữ dội: Hu huh u….. thằng nhóc này tồn tại chính là để kích thích cô, cứ như vậy thì làm sao cô sống đây….

Câu hỏi của Lăng Lan làm Tạ Nghị đang đứng một bên nhịn không được phụt một tiếng bật cười, rốt cuộc tìm được dê thế tội để mình phát tiết, Lạc Lãng điên cuồng hét lên một tiếng, đột nhiên đánh về phía Tạ Nghị, đại chiến lại một lần nữa mở ra.

Bất quá lúc này đã không có người nguyện ý đi để ý tới hai người bọn họ, ngay cả Hàn Kế Quân luôn nhất quán áp chế bọn họ lúc này cũng không có tâm tư đi quản.

“Lan lão Đại, đã lâu không gặp!” Cố nén kích động, Hàn Kế Quân chuyên chú mà nhìn Lăng Lan trước mắt, tuy rằng không giống những người khác luống cuống như vậy, nhưng trên mặt nguyên bản biểu tình nghiêm túc đã không còn, để lộ ra tất cả đều là kinh hỉ.

Lăng Lan đột nhiên ôm chặt Hàn Kế Quân, dùng sức mà vỗ vỗ phía sau lưng cậu nói: “Kế quân, ba năm này cậu vất vả.”

Tề Long có thể ổn chiếm vị trí tiểu đội mạnh nhất của học viện tuyệt đối không thể thiếu công lao bày mưu tính kế của Hàn Kế Quân. Phải biết rằng tiểu đội Võ Cảnh và tiểu đội Lý Anh Kiệt đều là tiểu đội siêu cường, đối với vị trí tiểu đội mạnh nhất của đội Tề Long vẫn luôn như hổ rình mồi.

Trên thực tế thực lực hai tiểu đội kia cũng không kém bao nhiêu so với tiểu đội của Tề Long, thậm chí có thể nói thực lực của bọn họ còn mạnh hơn tiểu đội Tề Long một bậc, bởi vì hai tiểu đội kia có đủ quân số, nhưng tiểu đội của Tề Long lại bởi vì thiếu Lăng Lan nên vẫn luôn chỉ có năm người ứng chiến. Vốn là người sinh ra đã yếu ớt và là người kém nhất trong tiểu đội, Hàn Kế Quân tuy không thể lập được công lao chiến tích gì trên các cuộc chiến đấu, nhưng nói về phần hao tổn tâm cơ thì nếu không có Hàn Kế Quân, cho dù Tề Long có mạnh đến mức nào cũng khó có thể chắn được sự khiêu khích từ hai tiểu đội kia.

Ý tứ trong lời nói của Lăng Lan thiếu chút nữa làm Hàn Kế Quân kích động mà chảy nước mắt. Ba năm này, tất cả những cố gắng của cậu Lăng Lan đều biết hết thảy, chỉ như vậy thôi cũng được rồi. Giờ phút này, cậu rốt cuộc lĩnh ngộ thâm ý của câu nói: “Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết”, cậu có lão Đại như Lăng Lan chính là may mắn của cậu.

Lăng Lan buông Hàn Kế Quân ra, tầm mắt chuyển qua đến trên người Lâm Trung Khanh, cô đi ra phía trước, hơi hơi dùng bả vai đẩy đối phương, loại động tác giữa những người bạn tốt này khiến trong lòng Lâm Trung Khanh kinh hỉ một mảnh, chẳng lẽ điều này tỏ vẻ Lan lão Đại thiệt tình tiếp nhập cậu, đem cậu trở thành người cũng giống với bọn Tề Long, anh em cùng chung chính tuyến? Cậu nhịn không được kích động nói: “Lan lão Đại……”

“Ừm!” khóe miệng Lăng Lan lộ ra ý cười cực đạm. Nhưng, Lâm Trung Khanh vẫn thấy được. Nó nói cho Lâm Trung Khanh, cậu nghĩ không sai.

Lăng Lan cùng Tề Long, Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh giao lưu một chút, sau đó nhìn về phía hai người đang đánh nhau một bên, Lăng Lan tò mò hỏi: “Người kia chính là Tạ Nghị?” Lăng Lan nhớ rõ trước khi cô rời đi học viện Tề Long từng nói qua muốn thu một người bạn học gọi là Tạ Nghị nhập đội, mà người kia đúng là người vẫn luôn ẩn dấu trong ban hai mà cô vô tình phát hiện trong trận đấu đại giới.

Tề Long gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ta không tồi, nguyện ý cùng chúng tớ khổ luyện, thiếu chút nữa là có thể cùng chúng tớ tiến vào cấp bậc cơ giáp sĩ cao cấp.”

Ánh mắt Lăng Lan lóe lóe: “Thoạt nhìn, các cậu ở chung không tồi.”

“Ừ, cậu ta có da mặt quá dày, cái gì đều làm được, chúng tớ đều khiêng đỡ nổi.” Lâm Trung Khanh cười khổ nói. Cậu luôn cho rằng chính mình đã có thể gặp biến mà không kinh, da mặt dày không biết xấu hổ, không nghỉ tới gặp phải Tạ Nghị này, nếu cùng cậu ta so thì Trung Khanh tự nhận mình chỉ mới là một đứa trẻ nhi đồng, những hành độc của Tạ Nghị mới được gọi là da mặt dày chân chính, vô sĩ tới vô hạn cuối cùng.

Lâm Trung Khanh nói cũng đền được Tề Long và Hàn Kế Quân đồng tình, bọn họ nhất trí cho rằng, thằng nhóc Tạ Nghị này vô luận đem đặt ở hư cảnh nào cũng có thể kiên cường mà sống sót……

Lăng Lan nghe lời bình luận của mấy người Tề Long đối với Tạ Nghị thì như suy tư gì mà liếc mắt nhìn Tạ Nghị một cái, có lẽ cậu ta có thể điền vào chỗ bị thiếu không tiểu đội của Tề Long, nhưng mà trước hết cậu ta cần biết mình có thể làm gì đã?

Lăng Lan lại hỏi: “Bọn họ đây là muốn đánh tới khi nào?”

“Đánh tới Lạc Lãng mệt mới thôi.” Lâm Trung Khanh cười nói, bọn họ cũng đều biết, chân chính muốn đánh người là Lạc Lãng, Tạ Nghị chỉ là bị động chống đỡ, cho nên lúc Lạc Lãng không nghĩ đánh, trận đấu này cũng liền kết thúc.

“Vậy không cần lo cho bọn họ.” Lăng Lan nói xong liền trực tiếp đi về phía cầu thang nơi cửa học viện. Lúc cô ra khỏi nhà thì đã tính toán thời gian xong hết cả, cô không hy vọng vì đến trễ mà ảnh hưởng đến khảo hạch cuối cùng của mình. Tuy rằng cô không muốn tiến vào trường quân


/516