Đích Nữ Nhất Đẳng

Q.2 - Chương 45 - Chương 15.2

/269


Thì ra là, người này căn bản cũng không phải là Thiên Mộ Diêu.

Nhận rõ sự thật Dung Huệ Kiều bắt đầu liều mạng giằng co, rồi lại sợ Thiên Mộ Thần nhận ra là nàng, nên âm thanh cũng không dám phát ra, chỉ đành phải không tiếng động giùng giằng, hi vọng hắn có thể bỏ qua cho mình.

Tiếc rằng, Thiên Mộ Thần chính là không bằng cầm thú, hắn vừa mắng, còn vừa không ngừng phát tiết thú tính của mình.

Hô. . . . . . Mặc dù hai người trong động giấu được vô cùng bí mật, nhưng Thiên Mộ Diêu núp ở quá gần vẫn là có thể nghe rõ ràng âm thanh sung sướng hai người phát ra. . . . . .

Chói tai như vậy, làm cho lòng người ngứa ngáy như vậy. . . . . .

Thân thể không giải thích được dâng lên một cảm giác khác thường, da thịt và đầu ngón tay cũng trở nên nóng bỏng, lqđ nóng bỏng đến hắn gần như khống chế không được mình, muốn áp đảo nữ nhân sau lưng. . . . . .

Cũng vào lúc này, vô số đèn cung đình soi tới đây từ bốn phương tám hướng, tiếng bước chân huyên náo vang thành một mảnh.

Dung Noãn Tâm đang muốn kéo Thiên Mộ Diêu lui về phía sau, trên tay vừa động, người trước người lại là cứng đờ không động.

Nàng buông ra tay bưng bít miệng hắn, không hiểu nhìn tới, bên tai lại truyền đến một hồi tiếng thở hổn hển. . . . . . Một luồng khí nóng phun ở trên mặt của nàng. . . . . .

Lúc này Dung Noãn Tâm mới chú ý tới lúc này khoảng cách giữa nàng và Thiên Mộ Diêu lại gần như thế, gần như có thể dùng thân mật để hình dung.

Đi. . . . . . Trong bóng tối, nàng chợt hung hăng nhéo một cái ở trên lưng hắn, cảm giác thân thể nóng bỏng cương cứng một chút, rồi sau đó lập tức mềm nhũn ra.

Đúng lúc ấy thì, những tiếng bước chân kia vừa đúng đi tới, Dung Noãn Tâm thuận thế đi theo phía sau lão phu nhân.

Nhìn. . . . . . Ở nơi nào. . . . . .

Đã có người phát hiện hai người triền miên, đèn cung đình soi qua, một mảnh âm thanh hít không khí chỉnh tề vang lên, cũng là Nhị phu nhân tự mình đi xuống kéo người tới.

Chớ hoảng sợ, nương làm chủ cho ngươi! Nhị phu nhân đi vào, lập tức tắt đèn, an ủi một hồi với Dung Huệ Kiều đang khóc thút thít.

‘Xột xột xoạt xoạt’ tiếng mặc quần áo vang lên.

Tiểu thư, làm xong! Chẳng biết lúc nào, Lương Thần đã tới sau lưng Dung Noãn Tâm, len lén tiến tới bên tai của nàng nói.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, hẳn là ăn ý mười phần.

Mặt Dung Định Viễn đen thui, sai người chiếu lên trên mặt gian phu kia, không khỏi cả kinh thất sắc, rồi sau đó lập tức ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống: Thái tử điện hạ, thần xin Thái tử điện hạ cho thần một câu trả lời hợp lý!

Mọi người đều thấy rõ người này là Thái tử đương triều Thiên Mộ Thần, cũng không khỏi thấy ly kỳ.

Ai không biết Thái tử thích tửu sắc, trong phủ mỹ nhân thành đoàn, ngay cả nam linh cũng có không ít, làm chuyện hoang đường bực này, nhưng cũng là hợp tình lý.

Chỉ là. . . . . . Nữ tử khóc thầm kia vẫn không ló mặt, cũng không biết là vị tiểu thư nào của Dung gia.

Nghĩ như vậy, Thái tử lại lẽ thẳng khí hùng nói: Hậu gia yên tâm, ngày mai ta sẽ đi xin tội với phụ hoàng, nhất định lập Dung tiểu thư làm Thái tử phi!

Vừa quay đầu, Mỹ Cảnh thấy rõ dáng vẻ của nam tử kia, không nhịn được kinh hô ở bên tai Dung Noãn Tâm: Sai lầm rồi sai lầm rồi, nô tỳ rõ ràng là cho. . . . . .

Rõ ràng là cho Bản Điện Hạ, sao lại đến trên tay Thái tử! Một âm thanh có chút hài hước như có như không vang lên sau lưng, cũng không thể đưa tới sự chú ý của người khác.

Dung Noãn Tâm lập tức cảnh giác thối lui ra khỏi đám người, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ sắc lạnh.

Thật là, nàng rõ ràng là làm cho người ta đem mấy thứ cho Thiên Mộ Ly, sao lại chạy đến trên tay Thái tử, mới vừa rồi, lee~lqđ nàng vẫn cho rằng người ở cùng với Dung Huệ Kiều là Thiên Mộ Ly, vì vậy, lúc đèn cung đình chiếu vào trên mặt Thái tử thì trong mắt của nàng mới có thể thoáng qua khiếp sợ thật sâu. . . . . .

Thật giống như bị người một đường bố trí, đặc biệt không có cảm giác. . . . . .

Theo lý thuyết, khi Tam điện hạ rời đi, Thiên Mộ Ly không thể nào biết biết kế hoạch của nàng, trừ phi, ở bên cạnh nàng có người của hắn. . . . . .

Nhưng mà, bên cạnh nàng trừ Lương Thần Mỹ Cảnh ra, thì chỉ có một mình Tráng Tử, trong ba người này, nàng tuyệt không tin tưởng có một người phản bội nàng.

Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, trong đầu lại là lạnh hơn phân nửa, càng cảm thấy bất luận kẻ nào cũng không thể không phòng.

Ngươi chớ sợ, cũng không có người phản bội ngươi, chuyện tối nay, chính là đúng dịp mà thôi! Thiên Mộ Ly nhếch môi cười, môi hồng răng trắng, làm cho người ta cứ như vậy mê say trong đó.

Hắn có thể dễ như trở bàn tay đoán trúng tâm sự của nàng.

Dung Noãn Tâm cười lạnh: Thất điện hạ thật bản lãnh, tiểu nữ tử mặc cảm, ngày sau nhất định càng thêm cẩn thận, để ngừa có chuyện đúng dịp xảy ra như vậy. . . . . .

Nàng chữ chữ nguội lạnh, gần như muốn bóp chết Thiên Mộ Ly.

Hận ý mãnh liệt tự dung tản mát ra trên người Noãn Tâm nhu nhược, giữa ban ngày Thiên Mộ Ly chưa bao giờ từng phát giác, nhưng kì lạ


/269