Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 82 - Chương 72

/131


Chuyện nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ, nếu cả đời không bị người khác lôi ra, thì vĩnh viễn chỉ là một câu đố, nhưng một khi bị lôi ra, Tướng phủ đều không thoát khỏi được quan hệ.

Khi quân, ai có thể chịu trách nhiệm?

“Hôm nay sau khi tiểu thư tiến cung, Lâm ma ma đuổi vài nha đầu không sạch sẽ ra khỏi viện, cái người kêu là Hồng Diệp kia khóc sướt mướt tranh cãi ầm ĩ không chịu đi, còn kêu to muốn làm ồn đến chỗ lão phu nhân, cuối cùng Ngâm Thư cho nàng ăn dược mất tiếng, nàng mới ngoan ngoãn rời đi.” Vận Nhi che miệng cười nói.

“Ngâm Thư tính tình trầm ổn, không nghĩ tới cũng không chịu nổi?” Vân Lãnh Ca nhíu mày, cảm thấy có chút buồn cười.

“Thật sự là nha đầu có chút quá phật, chua ngoa hơn cả chúng phụ nhân trên phố, Ngâm Cầm bị tức đến mức không thể đi lên đánh người, cuối cùng vẫn là Ngâm Thư không nghe được tạp âm, từ trong phòng bước ra trực tiếp cho nàng ta ăn, tiểu thư, người có phát hiện ra không, miệng của nha đầu kia rất rộng, thật không nói lên lời, nô tì nghĩ lại mà muốn cười.” Vận Nhi nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của Hồng Diệp, a nửa ngày cũng không ra tiếng, bộ dạng buồn cười chọc cho toàn bộ người của Liên Lãnh uyển cười lớn.

Chủ tử muốn đánh một nha hoàn, chỉ cần một câu nói, Vận nhi âm thầm cười nhạo nàng ta không biết lượng sức mình, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Cuối cùng Lâm ma ma bị hành động vô lại của nàng ta làm cho tức giận, lập tức bẩm báo lão phu nhân gọi người môi giới, bán phắt nàng ta đi rồi.”

Nếu nha hoàn bị chủ tử đuổi đi, mang theo khế ước bán thân tiếp tục tìm đường mưu sinh, nếu là bị người môi giới bán, thì không thể theo ý nàng ta nàng ta, bị đưa đến thanh lâu kỹ viện cũng là chuyện bình thường.

“Liên Lãnh uyển có nãi nương để ý, ta cũng an tâm hơn.” Vân Lãnh Ca thu lại ý cười, địa bàn của mình không an tĩnh, còn nói gì đến chuyện ổn định Tướng phủ.

Mộ Dung vương phủ.

Mộ Dung Diệp sau khi đốt xong lá thư trên ngọn nến, nằm nghiêng người ở trên nhuyễn tháo, mắt nhắm hờ trầm mặc không nói.

“Thế tử.” Xích Ngôn thấy Thế tử coi hắn như người trong suốt giuống như không tồn tài, liền nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

“Chuyện gì?” Mộ Dung Diệp lười biếng hỏi.

“Ngài thật sự hôn Vân nhị tiểu thư sao?” Xích Huyết ngập ngừng nói, nếu là chuyện khác hắn nhất định sẽ không quan tâm, nhưng Thế tử hôn bị Vân tiểu thư kia, không thể nghi ngờ là một chuyện xảy ra ngoài dự tính của hắn.

Thế tử đã lớn đến tuổi thành gia lập thất, ở bên ngoài tuy rằng phóng đãng không chịu bó buộc, phong lưu phóng túng, nhưng thị vệ đi theo bên người như hắn ai chẳng biết Thế tứ chán ghét nhất là có tiếp xúc thân thể với nữ tử, đừng nói là hôn môi, ngay cả ở bên cạnh Thế tử cũng sẽ không vui.

Mộ Dung vương phủ ngoại trừ Hỉ ma ma quản lý lâu năm trong phủ, còn lại toàn bộ vương phủ đều không có nha hoàn, từ điểm đó có thể thấy được, ở phương diện này, Thế tử tuyệt đối giữ mình trong sạch.

Nếu Thế tử thừa nhận hắn hôn Vân nhị tiểu thư, đây quả thận là chuyện khiến hắn rung động hơn so với Bác Nguyệt xâm chiếm Đông Dương, dục vọng thăm dò chiếm hết cả đầu hắn.

“Ngươi từ khi nào lại quan tâm đến chuyện Thế tử ta vậy?” Mộ Dung Diệp mở mắt ra, đón nhận đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ của Xích Ngôn, cười như không cười hỏi.

“Chỉ có một chút thôi.” Bị ánh mắt của Thế tử nhìn đến, Xích Ngôn cảm thân bàn chân có chút lạnh léo, cổ rụt vào một chỗ, vẻ mặt cầu xin nói: “Thế tử, ty chức sai rồi, ty chức một chút cũng không quan tâm, thật sự.”

Hắn ở bên Thế tử mười năm, cũng coi như là biết rõ tính tình của Thế tử, Thế tử ghét nhất là có người dám dò xét việc riêng của hắn, chẳng lẽ vừa rồi đầu mình có vấn đề? Không muốn sống hay sao mà lại đi hỏi Thế tử, lòng hiếu kỳ hại chết người mà.

Cái này thảm, không biết Thế tử sẽ trừng phạt hắn thế nào.

“Xích Ngôn.” Mộ Dung Diệp kéo dài giọng.

“Ty chức ở đây.” Xích Ngôn cười trừ đáp, cho dù hắn bị người chém một đao thì hắn vẫn nghiêm túc, mày cũng tuyệt sẽ không nhăn một chút, nhưng nghe thấy Thế tử thở dài kêu tên hắn, trái tim ngày thường khỏe mạnh khẽ run rẩy, gần như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.

“Hôm nay tâm tình của bản Thế tử tốt, tha cho ngươi.” Mộ Dung Diệp toát ra ý cười, giọng nói có chút lười nhác.

Những lời này giống như âm thanh của trời, Xích Ngôn một mắt vui mừng nhìn Thế tử, trong vui mừng có điểm nghi hoặc không hiểu, khi nào thì Thế tử nói chuyện tốt như vậy, vài ngày trước Xích Ngữ không cẩn thận hỏi Thế tử vì sao hôm nay hắn thay đổi trang phục, đã bị người không chút lưu tình đưa đếm ám phòng, đến bây giờ vẫn chưa được ra.

“Chủ tử, thư tin của Vương gia.” Đột nhiên, một giọng nói từ ngoài cửa vang lên.

“Tiến vào.” Mộ Dung Diệp ngáp một cái nói.

“Ám Nhất, ngươi có thể thay đổi trang phục không, Tam thập lục thiên cương các ngươi cả ngày mặc như thổ phỉ chuẩn bị vào nhà cướp của vậy.” Xích Ngôn lắc đầu, nhìn vật thể một thân trang phục đen, ngay cả mặt cũng nghiêm nghiêm thực thực đi tới, ghét bỏ nói.

“Không cần ngươi nhìn.” Ám Nhất liếc hắn một cái, cầm thư tín trong tay cung kính đưa cho Mộ Dung Diệp.

“Ngươi.” Xích Ngôn á khẩu, tức giận bất bình nói: “Ngươi cả đời côn đồ, đến chết cũng không kiếm được nàng dâu.”

“Ngươi hiện tại tìm được nàng dâu rồi hả?” Ám Nhất đứng ở bên người Mộ Dung Diệp, không cam lòng yếu thế phản kích nói.

Trên nhuyễn tháp, Mộ Dung Diệp vội vàng đọc nội dung trong bức thư, thoáng ngước mắt nhìn Xích Ngôn bị chọc tức cho cả khuôn mặt đỏ bừng, bộ dạng cứng họng, tức thời cười nói: “Ám Nhất nói không sai, ngươi cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, người tám lạng kẻ nửa cân, đừng đấu võ mồm nữa, đốt cho bản Thế tử.” Nói xong, đưa thư cho Xích Ngôn.

Xích Ngôn tiếp nhận thư, hừ Ám Nhất một tiếng, là ai nói người người của tam thập lục thiên cương

đều trầm mặc ít lời thành thật? Hắn coi như nhìn thấy, mồm mép bọn họ một người độc hơn so với một người, cùng




/131