Điền Duyên

Chương 155 - Chương 155

/460


Lâm Xuân tính toán canh giờ, từ chạng vạng đã bắt đầu canh giữ trên đường thôn.

Đến khi trời tối, nhìn thấy ánh đuốc trong bóng đêm từ trong núi đi ra, di động về phía thôn, hắn vội vàng chạy qua.

Đỗ Quyên!

Hô to một tiếng, tràn đầy vui mừng.

Đỗ Quyên cũng cao hứng vô cùng, vội nghênh đón.

Sao rồi, Hoàng Ly có đỡ hơn chút nào không?

Nàng lo lắng trong nhà, có nhiều chuyện muốn hỏi hắn nhưng trước mặt mọi người không tiện hỏi, nên hỏi Hoàng Ly bệnh ra sao, bàn tay lặng lẽ chạm vào cánh tay hắn.

Phùng Thị và Phùng Minh Anh cũng khẩn trương hỏi.

Lâm Xuân vội nói: Hoàng Ly tốt hơn nhiều. Hết sốt rồi.

Dứt lời, đỡ gùi trên vai Đỗ Quyên xuống đặt trên lưng mình.

Tiếp đó hắn đi tới chào hỏi Nhậm Tam Hòa và đám người Tứ đường thúc.

Cửu Nhi đi ở bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: Cái kia... Không náo loạn?

Lâm Xuân ho khan một tiếng, nói: Không náo loạn.

Trên đường về thôn, hắn nhanh chóng tới gần Đỗ Quyên, bên tai nàng nói: Không sao. Cha ngươi rất lợi hại .

Đỗ Quyên nghe, không thể tin được.

Nếu nói tiểu thư tỷ Hoàng Tước Nhi trong lúc nguy cấp phát cáu, nàng rất có khả năng.

Tiểu muội Hoàng Ly cũng không phải đèn cạn dầu, ép bức nàng có thể liều mạng.

Về phần Lão Thực cha, lợi hại hơn nữa thì có thể lợi hại cỡ nào chứ?

Nàng quả thực khó có thể tưởng tượng.

Nghĩ không ra vậy thì đừng nghĩ, cũng đừng hỏi khó. Mau về nhà là biết.

Về đến nhà, Hoàng Lão Thực và Hoàng Tước Nhi nhìn thấy Phùng Thị và Đỗ Quyên, mừng rỡ ra đón hỗ trợ xách đồ vào, hỏi han ân cần.

Phùng Thị không nói chuyện, chạy thẳng vào phòng xem Hoàng Ly.

Nhìn thấy nương và nhị tỷ, đầu tiên Hoàng Ly khóc lớn một hồi, kể lể mọi ủy khuất, sau đó ngủ thật say. Bên cạnh đầu giường của nàng là một đống lễ vật, ăn có, mặc có, chơi có, nhấc tay là có thể đụng tới.

Đỗ Quyên thấy nàng ngủ nhanh như vậy, cũng yên tâm.

Tuy bệnh nhưng chỉ cần an tâm ngủ nghỉ sẽ mau lành thôi.

Theo như triệu chứng, bệnh của nàng hoàn toàn là do bận tâm sốt ruột gây nên.

Đỗ Quyên nghe Hoàng Tước Nhi nói tỉ mỉ chuyện xảy qua, vừa áy náy vừa cảm động.

Phùng Thị đợi tiểu khuê nữ ngủ, liền gọi Hoàng Lão Thực đi bên ngoài, sầm mặt muốn phát tác.

Đỗ Quyên vội vã ngăn cản nói: Nương, ta cảm thấy cha làm không sai. Chẳng lẽ ngươi muốn cho gia gia cùng nãi nãi chọn người cho tỷ tỷ?

Phùng Thị không lên tiếng.

So sánh với gia đình cha mẹ chồng chon, Lâm gia tương đối dễ làm cho nàng tiếp nhận hơn.

Hoàng Lão Thực cười làm lành nói: Nương Tước Nhi, là ta luyến tiếc gả khuê nữ đến nơi xa. Hạ Sinh, đứa trẻ này không sai. Tước Nhi hứa cho hắn, chúng ta có thể thường nhìn thấy khuê nữ, không tốt sao?

Nhậm Tam Hòa và Phùng Minh Anh về nhà bỏ lại hành lý, cũng chạy tới.

Đỗ Quyên nghiêm trang đối với Phùng Thị nói: Nương, gia gia nãi nãi nháo thành như vậy, ngươi không nên trách cha. Nương quên ông ngoại phân phó thế nào sao? Việc này nương không cần xen mồm, để tỷ muội chúng ta và cha nói chuyện với gia gia nãi nãi.

Nói xong chuyển hướng về Phùng Minh Anh nói: Tiểu di, ngươi canh chừng nương ta.

Phùng Minh Anh vội vàng gật đầu.

Giờ khắc này, Đỗ Quyên như một người lớn, khẩu khí nói chuyện rắn rỏi không cho phép nghi ngờ.

Trước kia tuy nàng hiểu chuyện, nhưng vì còn nhỏ, có việc đều dựa vào làm nũng ăn vạ, quấn quít làm cha mẹ thuận theo. Nhưng hôm nay ra tư thế này, tựa như là đương gia chủ trì gia sự.

Hoàng Tước Nhi thì không cần phải nói. Đỗ Quyên vừa trở về, nàng liền có chỗ dựa tinh thần.

Hoàng Lão Thực cũng như trút được gánh nặng, cảm thấy trong lòng không khó chịu và sầu muộn như trước.

Lập tức, Đỗ Quyên dặn dò mọi người, vẻ mặt hết sức thong dong như không hề lo lắng phiền toái sắp tới.

Nhậm Tam Hòa ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, cũng không có ý tứ ra mặt.

Thậm chí sau khi Đỗ Quyên nói xong, hắn còn nói một câu




/460