Độc Dược Phòng Bán Vé

Chương 36

/46


Toàn bộ hội trường ồ lên.

Không chỉ có là ở hàng ghế phóng viên, ngay cả Tiết Lâm cũng nhíu mày. Đúng lúc ấy, toàn bộ camera đều nhắm về phía Mạch Nhiên. Buổi họp báo vốn rất náo nhiệt đột nhiên im lặng.

Mạch Nhiên biết rõ, giờ khắc này có rất nhiều người đang chờ xem cô bị chê cười. Cô cũng biết, câu nói kia của mình không lịch sự đến mức nào. Là một nhân vật của công chúng, ngay từ khoảnh khắc quyết định xuất đạo, cần phải chuẩn bị tốt tâm lý bị người ta chửi bới và nói xấu, bất luận phản kích thế nào cũng có thể có khả năng trở thành nhược điểm để người ta tiếp tục công kích. Dù cho ngàn vạn mũi tên đâm vào tim cũng phải tập làm quen.

Thế nhưng, sau mấy ngày cô bị trói kia, suy nghĩ của Mạch Nhiên đã triệt để bị thay đổi.

Hoá ra cuộc sống cũng không như cô nghĩ dài như vậy. Mỗi một câu nói, một hành động của cô lúc này đều có thể trở thành một sự kiện trong cuộc đời cô. Trong cái cuộc đời ngắn ngủi không biết trước được điều gì xảy ra này, nếu như ngay cả một việc là lấy dũng khí đứng ra nói cũng không có thì sống trên đời này đau còn ý nghĩ gì nữa.

Nghĩ vậy, Mạch Nhiên đột nhiên bình tĩnh lại. Trước mặt là đông đảo truyền thông đang hy vọng cô la khóc om sòm, xấu hổ mà than thở khóc lóc trước ống kính, cô chỉ nhìn bọn họ và mỉm cười, bình tĩnh mà nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng như các vị đã thấy, tôi hiện giờ rất tốt. Tinh thần không hề bất ổn, cũng không bị ai xâm phạm cả, càng không giống như các vị nói rằng tôi đem chuyện bị bắt cóc ra để tuyên truyền phim. Trên thực tế tất cả mọi người đều nhìn ra được, “Tàn kiếm” không cần đến tôi phải gây sự chú ý. Nếu như các vị đang ngồi đây một mực cho rằng như vậy, thì tôi cũng chỉ có thể nói rằng, thà rằng bị chửi bới và vũ nhục là giả dối, tôi cũng phải nói một câu thô tục để biểu đạt tâm tình của mình lúc này, thô tục không phải tôi, mà là thế giới hà khắc đới với nghệ sĩ. Tôi đã nói xong, cảm ơn!”

Mạch Nhiên nói một lèo hết. Sau đó mọi người chìm đắm trong khiếp sợ. Cô đứng dậy, rời khỏi buổi họp báo.

Khi cô đi vào phía trong rồi, vẫn còn nghe được tiếng vô số người ngạc nhiên.

Vừa rồi còn trấn tĩnh được một chút, lúc này Mạch Nhiên nghe tiếng ồn ào lại có dự cảm bất thường. Cô nghĩ lần này chắc chắn là bị mắng chửi đến chết.

Nhưng cô không hối hận.

Điện thoại di động trong túi rung lên mãnh liệt. Mạch Nhiên tưởng Linda gọi đến hỏi tội, nhưng vừa móc ra liền nhìn thấy tên Thẩm Lâm Kỳ.

Mạch Nhiên cười khổ, chuyện tốt nhanh quên, tiếng xấu đồn xa. Cô không ngờ rằng mình vừa mới gặp rắc rối thì Thẩm công tử đã biết. Dám chắc là sẽ bị mắng, cô nhận điện thoại, ngang ngạnh nói: “Em sẽ không xin lỗi.”

Vậy mà, đầu dây bên kia lại nói: “Ai bắt em xin lỗi?”

Ách, Thẩm công tử chẳng lẽ không phải gọi đến hỏi tội cô?

Mạch Nhiên ngạc nhiên, không hiểu tột cùng anh muốn nói gì.

“Hai chuyện.” Thẩm Lâm Kỳ đơn giản trả lời nghi vấn của cô: “Thứ nhất, em làm tốt. Thứ hai, đợi anh qua đón em, chúng ta đi ăn.”

“Ăn cái gì?” Mạch Nhiên hiếu kỳ hỏi.

“Ăn mừng giải quyết tốt hậu quả, thảo luận thế nào giúp em thu dọn tàn cục.”

Mạch Nhiên: “. . .”

Mặc dù Thẩm công tử đang tán dương hành động dũng cảm đối mặt với phóng viên gây khó dễ của Mạch Nhiên, nhưng như vậy lại khiến cô bị đả kịch trầm trọng. Một bữa cơm, Tiết Lâm, thậm chí cả đại minh tinh Khương Tuệ được toàn bộ Châu Á biết đến kia cũng có mặt, thân là người khởi xướng mọi chuyện, Mạch Nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, cúi đầu chỉ biết ăn cơm.

Tiết Lâm đã nói, không ngừng miêu tả tình huống lúc đó, các loạt phản ứng của phóng viên, có hưng phấn có khiếp sợ, hữu kinh ngạc có phẫn nộ. Hắn nói: “Tiểu độc, tuy rằng những lời cô nói tôi cũng rất muốn nói, nhưng cô nói như vậy thật là… không có đại não!”

“Đâu chỉ không có đại não, em ngay cả tiểu não, cuống não, tuyến yên cũng không có!” Linda giận sôi lên, từ lúc quen biết đến giời chưa từng dừng việc trách móc Mạch Nhiên.

Mạch Nhiên tự biết mình đuối lý, một câu cũng không phản bác.

Vì vậy Linda càng tức giận: “Em còn không nói sao, chẳng phải lúc trước mặt bọn cẩu tử đó hùng hồn lắm sao? Sao bây giờ lại biến thành con thỏ thế hả? Chẳng lẽ chị còn hung dữ hơn bọn họ sao? Bạch Mạch Nhiên, em nói xem nào!”

Mạch Nhiên lắc đầu, kiên quyết không nói.

Đồng chí Lôi Phong nói, đối đãi với chiến hữu cần phải giống như gió xuân ấm áp, đối đãi với kẻ địch cần phải giống như gió thu vô tình cuốn hết lá vàng bay. Linda thân là người đại diện của Mạch Nhiên, cô nghĩ để cho cô ta mắng vài câu cũng không có hại.

Ngay lúc Mạch Nhiên và Linda một người nói một người nghe, bên cạnh bỗng có người nở nụ cười.

Mạch Nhiên sắc mặt sa sầm. Thẩm Lâm Kỳ đang nhìn người kia, vẻ mặt như muốn mời Khương Tuệ lên tiếng, chẳng phải muốn nghe cô ta cười nhạo Mạch Nhiên sao? Tuy rằng Mạch Nhiên không hề có ý kiến đối với Khương Tuệ, thế nhưng vừa nghĩ đến cô ta là bạn gái cũ của Thẩm Lâm Kỳ thì Mạch Nhiên lại mất bình tĩnh, vừa nhìn cô ta đang cười cười, lại càng không bình tĩnh.

“Có cái gì buồn cười . . .” Mạch Nhiên khó chịu mà lầu bầu một tiếng.

Khương Tuệ không tức giận, mà còn nói: “Kỳ thực cũng không nghiêm trọng giống như tưởng tượng của mọi người! Thật ra tôi nghĩ, Mạch Nhiên lần này có thể sẽ nhờ họa mà được phúc.” Cô ta nói xong, mọi người đều gật đầu đồng tình.

Lòng ghen tuông vừa rồi chạy đâu mất, Mạch Nhiên nhất thời bị cái tính hiếu kỳ nổi lên.

Cô hỏi: “Sao lại nhờ họa được phúc? Ý chị là gì?”

“Không tin thì em lên mạng xem bình luận đi.” Hắc tỷ cười tủm tỉm đưa ipad cho Mạch Nhiên. Trên màn hình hiển thị mạng weibo, ba chữ Bạch Mạch Nhiên to tướng, thình lình trong vài giờ đồng hồ mà đã được xếp lên vị trí thứ nhất những tin được đồn thổi.

Mạch Nhiên cẩn thận kéo xuống, thấy rất nhiều lời mắng chửi mình, nhưng lại phát hiện vị “gặp họa hóa phúc” của Khương Tuệ.

Không sai, tuy rằng hành vi của Mạch Nhiên vẫn chưa được phần đông những người trên mạng chấp nhận, nhưng cô lại có rất nhiều đồng minh, đặc biệt là các nghệ sĩ, họ còn đem câu nói kia của Mạch Nhiên lên mạng để bàn tán.

“Thô tục không phải tôi, mà là đối với thế giới nghệ sĩ hà khắc.”

Đám nghệ sĩ này một bụng oán khí đều biểu đạt ra sự bất mãn trong lòng mình đối với bọn cẩu tử. Trong số đó còn có Kiều Minh Dương đã lên tiếng ủng hộ Mạch Nhiên: “Không bùng lên trong im lặng thì cũng là biến thái trong im lặng. Hôm nay thật cảm ơn vị bằng hữu đã lên tiếng, chúng ta đều không phải biến thái.”

Fan của hắn thấy lời bình hài hước như vậy cũng bắt đầu nói tốt giúp Mạch Nhiên:

“Không nghĩ tới Bạch Mạch Nhiên tính cách lại thẳng thắn, hào sảng như vậy. Ủng hộ!”

“Truyền thông xác thực thông tin quá đáng thật, coi khán giả chúng ta đều là kẻ ngu si hết sao?”

“Tên phóng viên này thực sự là đáng ăn đòn, nếu là tôi thì tôi đã ném vào mặt hắn một lọ phụ viêm khiết rồi.”

. . .

Nhìn những bình luận này, Mạch Nhiên khiếp sợ một câu nói cũng nói không nên lời, mãi đến khi Thẩm Lâm Kỳ mở miệng kéo cô hiện thực.

Anh nói: “Linda, lập tức sắp xếp, ngày mai họp báo.”

Không phải chứ?! Mạch Nhiên trong đầu trống rỗng, ngày hôm nay còn chưa đủ sao? Lại còn muốn cô lần thứ hai bị vây bởi nhiều phóng viên như vậy?! Mạch Nhiên nói: “Em có thể không đến được không?”

“Không được.” Thẩm Lâm Kỳ rất thẳng thắn từ chối cô, nhưng sau đó lạ nhếch miệng: Yên tâm, mai anh đi cùng em.”

ʚɞ.ɷ.ʚɞ

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mẹ kế: lạp lạp, ngồi đợi ngày mai Thẩm công tử áp hoa thơm cỏ lạ!

Tiểu Bạch: Ô, mẹ dùng thành ngữ sai rồi!

Mẹ kế: à sai rồi, không phải áp hoa thơm cỏ lạ, mà là áp người áp người.

Tiểu Bạch: . . .

Mặc dù Mạch Nhiên không hề tình nguyện, nhưng vẫn cứ phải theo sự sắp xếp của công ty mà đến buổi họp báo, xuất hiện trong phòng khách chật ních người của công ty giải trí Tinh Thiên. Mạch Nhiên vỗn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt cho nên áp lực không hề nhỏ.

Mạch Nhiên thậm chí còn muốn bỏ trận giữa chừng mà chạy, nhưng Thẩm công tử từ đầu tới cuối cứ nhăm nhe bên cạnh cô, không cho cô lấy một cơ hội chuồn êm.

“Căng thẳng cái gì? Đau phải bắt em đi tra tấn.” Thẩm Lâm Kỳ hình như tâm tình tốt, còn muốn trêu chọc Mạch Nhiên.

Cô trừng mắt liếc anh: “Anh đương nhiên không căng thẳng, đợi lát nữa người mà bọn họ công kích chính là em, giới truyền thông có bao nhiêu kinh khủng lẽ nào anh còn không biết? Cho dù thật muốn giải thích, cũng phải chờ cho em trước tiên biên soạn lời thoại một chút đã chứ? Anh cứ hấp tấp mang em ra trước mặt bọn ký giả kia, có khác nào đem em đi tra tấn?”

“Em không cần chuẩn bị cái gì cả, lát nữa đi ra là được.” Anh bình tĩnh nói.

“Đi đi ra làm gì? Lẽ nào anh bắt em ngồi cười với bọn họ?” Mạch Nhiên vì quá hồi hộp, giọng điệu có chút run run.

Thẩm công không hề bị ảnh hưởng vì thái độ của Mạch Nhiên, trái lại, anh còn không hề lo lắng mà gật đầu nói: “Nếu em muốn cười cũng được.”

Điên rồi a! Mạch Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Lâm Kỳ. Đúng lúc ấy, nhân viên thông báo buổi họp báo bắt đầu.

Chủ trì buổi họp nhắc cô và anh vào bàn, trong đại sảnh phóng viên đã đến đông đủ, bọn họ đang nghiêm chỉnh ngồi chờ Mạch Nhiên cho một lời giải thích.

Mạch Nhiên vốn ngay từ đầu không cam tâm tình nguyện, bây giờ càng luống cuống hơn, không dám bước lên phía trước mà còn lùi lại về sau.

Tay cô bị cầm lấy.

Mạch Nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâm Kỳ, vẻ mặt anh vô cùng tự tin. Cô mở miệng định nói nhưng đã bị anh kéo đi ra ngoài.

Hiện trường chấn động, vô số ánh đèn camera chiếu đến nắm tay của Thẩm Lâm Kỳ và Mạch Nhiên. Trên mặt phóng viên đều tràn đầy hưng phấn, dường như đã sẵn sàng chờ trò hay bắt đầu.

Chỉ có duy nhất Mạch Nhiên là thấp tha thấp thỏm, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi người chủ trì truyên bố bắt đầu, mời Mạch Nhiên lên tiếng, cô mới phản ứng. Mạch Nhiên nhìn dưới khán đài một mảnh đông nghịt người, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Lâm Kỳ bên cạnh bình tĩnh tự tin, tất nhiên, một chữ cô cũng không nói nổi.

Tắc nghẽn một hồi lâu, khó khăn lắm Mạch Nhiên mới nói ra một câu: “Xin chào mọi người!”

Phía dưới một trận thổn thức, vô cùng thất vọng về câu nói này của Mạch Nhiên, nhưng bọn họ vẫn nhắm về phía cô, không buông tha bất kỳ một cơ hội moi tin nào.

Mạch Nhiên mơ hồ nói ra một câu thứ hai vô ích: “Rất cảm ơn các vị đã tới đây tham dự buổi họp báo. Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

Các phóng viên một lần nữa ánh mắt toát lên tia thất vọng, tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên.

Mạch Nhiên nhanh chóng nói câu thứ ba: “Mọi người… mọi người ăn cơm chưa?”

“Đừng nhiều lời, mau nói chuyện chính đi!” Một người không nhịn được lên tiếng.

“Đúng vậy, kêu chúng tôi tới đây mà nói mấy câu đó sao? Chúng tôi chờ lâu như vậy không phải là để nghe cô nói mấy câu vô ích.”



Tuy mấy phóng viên không có tố chất như vậy không nhiều lắm nhưng vài người này cũng đủ khiến Mạch Nhiên đổ mồ hôi lạnh. Mạch Nhiên hận không thể tát cho bọn họ mấy cái. Lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy mà cô còn gặp phải tình huống xấu hổ thế này. Không trách được! Tất cả là do Thẩm Lâm Kỳ! Mạch Nhiên nghĩ đến vừa rồi anh còn thề thốt bảo đảm với cô không cần phải nói gì, thế mà giờ lại chỉ ngồi một bên im lặng nghe ngóng. Mạch Nhiên liếc nhìn anh. Ánh mắt đầy uy hiếp: còn không mau hỗ trợ?

Cuối cùng anh cũng không ngồi im nữa, khóe miệng nhếch lên, nghiêng người về phía trước nói vào micro.

“Hai chuyện.” Anh mở miệng, vẫn phong cách đơn giản rõ ràng như cũ, “Chuyện thứ nhất, Mạch Nhiên rất khỏe, không hề bị ảnh hưởng bởi vụ bắt cóc.”

“Vậy còn chuyện thứ hai?” Có người ở dưới đài hỏi.

“Chuyện thứ hai.” Anh dừng một chút, nhìn xung quanh bốn phía, rồi quay lại nhìn Mạch Nhiên, mỉm cười: “Chúng tôi muốn kết hôn.”

Mặc dù Mạch Nhiên không hề tình nguyện, nhưng vẫn cứ phải theo sự sắp xếp của công ty mà đến buổi họp báo, xuất hiện trong phong khách chật ních người của công ty giải trí Tinh Thiên. Mạch Nhiên vốn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt cho nên áp lực không hề nhỏ.

Mạch Nhiên thậm chí còn muốn bỏ trận giữa chừng mà chạy, nhưng Thẩm công tử từ đầu tới cuối cứ nhăm nhe bên cạnh cô, không cho cô lấy một cơ hội chuồn êm.

“Căng thẳng cái gì? Đâu phải bắt em đi tra tấn.” Thẩm Lâm Kỳ hình như tâm tình tốt, còn muốn trêu chọc Mạch Nhiên.

Cô trừng mắt liếc anh: “Anh đương nhiên không căng thẳng, đợi lát nữa người mà bọn họ công kích chính là em, giới truyền thông có bao nhiêu kinh khủng lẽ nào anh còn không biết? Cho dù thật muốn giải thích, cũng phải chờ cho em trước tiên biên soạn lời thoại một chút đã chứ? Anh cứ hấp tấp mang em ra trước mặt bọn ký giả kia, có khác nào đem em đi tra tấn?”

“Em không cần chuẩn bị cái gì cả, lát nữa đi ra là được.” Anh bình tĩnh nói.

“Đi đi ra làm gì? Lẽ nào anh bắt em ngồi cười với bọn họ?” Mạch Nhiên vì quá hồi hộp, giọng điệu có chút run run.

Thẩm công không hề bị ảnh hưởng vì thái độ của Mạch Nhiên, trái lại, anh còn không hề lo lắng mà gật đầu nói: “Nếu em muốn cười cũng được.”

Điên rồi a! Mạch Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Lâm Kỳ. Đúng lúc ấy, nhân viên thông báo buổi họp báo bắt đầu.

Chủ trì buổi họp nhắc cô và anh vào bàn, trong đại sảnh phóng viên đã đến đông đủ, bọn họ đang nghiêm chỉnh ngồi chờ Mạch Nhiên cho một lời giải thích.

Mạch Nhiên vốn ngay từ đầu không cam tâm tình nguyện, bây giờ càng luống cuống hơn, không dám bước lên phía trước mà còn lùi lại về sau.

Tay cô bị cầm lấy.

Mạch Nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâm Kỳ, vẻ mặt anh vô cùng tự tin. Cô mở miệng định nói nhưng đã bị anh kéo đi ra ngoài.

Hiện trường chấn động, vô số ánh đèn camera chiếu đến nắm tay của Thẩm Lâm Kỳ và Mạch Nhiên. Trên mặt phóng viên đều tràn đầy hưng phấn, dường như đã sẵn sàng chờ trò hay bắt đầu.

Chỉ có duy nhất Mạch Nhiên là thấp tha thấp thỏm, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi người chủ trì truyên bố bắt đầu, mời Mạch Nhiên lên tiếng, cô mới phản ứng. Mạch Nhiên nhìn dưới khán đài một mảnh đông nghịt người, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Lâm Kỳ bên cạnh bình tĩnh tự tin, tất nhiên, một chữ cô cũng không nói nổi.

Tắc nghẽn một hồi lâu, khó khăn lắm Mạch Nhiên mới nói ra một câu: “Xin chào mọi người!”

Phía dưới một trận thổn thức, vô cùng thất vọng về câu nói này của Mạch Nhiên, nhưng bọn họ vẫn nhắm về phía cô, không buông tha bất kỳ một cơ hội moi tin nào.

Mạch Nhiên mơ hồ nói ra một câu thứ hai vô ích: “Rất cảm ơn các vị đã tới đây tham dự buổi họp báo. Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

Các phóng viên một lần nữa ánh mắt toát lên tia thất vọng, tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên.

Mạch Nhiên nhanh chóng nói câu thứ ba: “Mọi người… mọi người ăn cơm chưa?”

“Đừng nhiều lời, mau nói chuyện chính đi!” Một người không nhịn được lên tiếng.

“Đúng vậy, kêu chúng tôi tới đây mà nói mấy câu đó sao? Chúng tôi chờ lâu như vậy không phải là để nghe cô nói mấy câu vô ích.”



Tuy mấy phóng viên không có tố chất như vậy không nhiều lắm nhưng vài người này cũng đủ khiến Mạch Nhiên đổ mồ hôi lạnh. Mạch Nhiên hận không thể tát cho bọn họ mấy cái. Lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy mà cô còn gặp phải tình huống xấu hổ thế này. Không trách được! Tất cả là do Thẩm Lâm Kỳ! Mạch Nhiên nghĩ đến vừa rồi anh còn thề thốt bảo đảm với cô không cần phải nói gì, thế mà giờ lại chỉ ngồi một bên im lặng nghe ngóng. Mạch Nhiên liếc nhìn anh. Ánh mắt đầy uy hiếp: còn không mau hỗ trợ?

Cuối cùng anh cũng không ngồi im nữa, khóe miệng nhếch lên, nghiêng người về phía trước nói vào micro.

“Hai chuyện.” Anh mở miệng, vẫn phong cách đơn giản rõ ràng như cũ, “Chuyện thứ nhất, Mạch Nhiên rất khỏe, không hề bị ảnh hưởng bởi vụ bắt cóc.”

“Vậy còn chuyện thứ hai?” Có người ở dưới đài hỏi.

“Chuyện thứ hai.” Anh dừng một chút, nhìn xung quanh bốn phía, rồi quay lại nhìn Mạch Nhiên, mỉm cười: “Chúng tôi sắp kết hôn.”

Câu nói kia vừa thốt ra, đầu Mạch Nhiên oanh một tiếng, cả người cứng đơ.

Thời gian dường như ngưng đọng lại. Các phóng viên vừa rồi còn lải nhải, giờ cùng với Mạch Nhiên đều kinh ngạc không nói ra lời. Ngay cả người chủ trì cũng bày ra vẻ mặt hoảng hốt. Rõ ràng là chuyện này hoàn toàn do Thẩm công tử bày mưu, không một ai được biết trước, thế cho nên những lời này anh vừa nói ra đã khiến cục diện thay đổi hoàn toàn.

Mạch Nhiên còn đang trong trạng thái tê dại thì đã có phóng viên lên tiếng: “Thẩm Lâm Kỳ tiên sinh, chuyện này anh đã thương lượng với gia đình chưa?”

“Đương nhiên, gia đình tôi vẫn luôn ủng hộ cuộc hôn nhân này.”

“Vậy Bạch Mạch Nhiên tiểu thư đồng ý không? Vì sao cô ấy nhìn qua hình như rất kinh ngạc?”

“Bởi vì, tôi muốn tạo cho cô ấy một sự bất ngờ.” Thẩm Lâm Kỳ nhíu mày, nhìn Mạch Nhiên hỏi: “Bạch Mạch Nhiên, em có đồng ý lấy anh không?”

Đây không phải kinh hỷ! Rõ ràng là kinh sợ!

Mạch Nhiên bị dọa đến mức ngay cả lúc Thẩm Lâm Kỳ hỏi cũng vẫn chưa hoàn hồn.

Sau đó, vị Thẩm công tử vốn không thích lặp lại cái gì lần thứ hai, lúc này hỏi lại Mạch Nhiên một lần nữa: “Bạch Mạch Nhiên, em có nguyện ý lấy anh, chung sống cùng nhau suốt đời này?”

Mấy chữ “Suốt đời này” khiến Mạch Nhiên từ khiếp sợ trở về hiện thực. Cô nhìn Thẩm công tử đang nóng rực ánh mắt, từ bốn phía chung quanh, vô số cặp mắt đang nhìn bọn họ, khiến cô bỗng thanh tỉnh.

Người đàn ông này không phải là đang cầu hôn cô đấy chứ?!

Tình huống thật sự vượt quá sức tưởng tượng, Mạch Nhiên thật sự cho rằng mình đang nằm mơ.

Hiện trường loang loáng ánh đèn flash, dường như bọn họ đang phát điên lên liều mạng xông đến, những phóng viên thân dài quá cô hận không thể nằm sấp xuống sàn nhà mà xem phản ứng của Mạch Nhiên.

Mạch Nhiên không phản ứng, thật ra là, cô vì quá khiếp sợ mà chẳng biết phải làm thế nào .

Lúc này, Thẩm Lâm Kỳ liền quay ra phía truyền thông cười: “Sorry, tôi hình như đã quên mất chuyện quan trọng nhất.” Nói xong, anh đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống mặt đất, lấy từ trong túi áo ra một cái hộp, mở ra trước mặt Mạch Nhiên.

Nhẫn kim cương sáng chói, dưới ánh đèn càng trở nên bắt mắt.

Mạch Nhiên gần như não ngắn lại, xác định một trăm phần trăm là Thẩm Lâm Kỳ đang cầu hôn cô. Lúc ấy cô hiểu được vì sao anh nhất định phải mở họp báo, vì sao anh nói cô không cần chuẩn bị gì, chỉ cần ngồi xem là được. Bởi vì vốn dĩ anh đã sớm lên kế hoạch, muốn nhân đổi buổi họp báo thông báo tin tức thành buổi họp báo tuyên bố thành hôn.

Ông chủ kim cương của tập đoàn giải trí nổi tiếng đang quỳ trước mặt cô, ai còn tâm tình đâu mà nhớ tới chuyện bắt cóc nữa. Bọn phóng viên kia đã quay ngoắt 180 độ, nhiệt tình tăng vọt. Vô số máy ảnh hướng về phía Mạch Nhiên chờ cô trả lời, đồng ý hay không đồng ý, chỉ chờ cô nói một tiếng.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, đã từng có một thời, Mạch Nhiên huyễn tưởng sau khi lớn lên sẽ được cầu hôn lãng mạn trên một chiếc du thuyền, nhưng cô không thể ngờ được lại được cầu hôn trong trường hợp này, trước mặt giới truyền thông và vô số quan khách, khán giả.

Thẩm công tử thật sự là đã rất không để ý đến mặt mũi, một câu nói đã lặp lại ba lần. Nhưng vì Mạch Nhiên vẫn chìm đắm trong mơ màng cho nên mãi chưa đáp lại.

Rốt cục, có người bắt đầu thay cô sốt ruột.

“Đồng ý đi! Còn muốn cái gì? Đàn ông tốt như vậy tìm đâu có dễ!” Người đầu tiên chịu không nổi chính là người chủ trì.

Ngay sau đó, có một vài cũng phóng viên nữ cảm động sự si tình của Thẩm công tử, nhịn không được liền nói: “Đồng ý lấy anh ta, có gì không tốt mà còn do dự? Cô không muốn vậy nhường lại cho tôi được rồi!”

Thế nhưng, cũng có những người còn lo thiên hạ chưa đủ loạn, lên tiếng phản đối: “Đừng đồng ý, bước chân vào gia đình danh giá không chắc sẽ được hạnh phúc.”

“Ai nói vậy, chỉ cần yêu nhau, quản gì chuyện môn đăng hậu đối.”

“Các người phụ nữ thì biết cái gì, tình yêu không thể làm cơm ăn.”

“Cô ta suy nghĩ cái gì vậy? Không hề cảm động lấy một tý, đúng là động vật máu lạnh!”

“Huyễn tưởng làm gì, hiện tại không rõ ràng, sau này khẳng định sẽ ly hôn!”



Mạch Nhiên rốt cục bị những người này lải nhải đến mức cảm thấy phiền chịu không nổi. Cô nói: “Mọi người đừng có nháo nhào nữa, tôi đồng ý.”

Hiện trường lần thứ hai ngạc nhiên, vốn đang ầm ầm thì bỗng im bặt. Mạch Nhiên quay đầu nhìn Thẩm Lâm Kỳ, lúc này mới cảm thấy mặt mình hình như hơi nóng lên.

Anh cầm chiếc nhẫn kim cương đưa ra phía trước, chờ bàn tay cô giơ lên.

Mạch Nhiên do dự một chút, cuối cùng chậm rãi đưa tay ra trước mặt.

Tay bị kéo lại, Thẩm công tử cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô. Cô chăm chú nhìn vào bàn tay anh, trong đầu hồi tưởng lại những kỉ niệm giữa cô và chủ nhân bàn tay này, khổ ải có, hạnh phúc có, khóc có, cười cũng có.

Mạch Nhiên thậm chí cho rằng cô và anh sẽ không thể có tương lai, nhưng ngày hôm nay chính anh lại hai tay dâng tương lai hai người đến với cô.

Trong lòng cảm động, sống mũi cay cay, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà trào ra.

Thẩm Lâm Kỳ đứng lên, trước mắt bao nhiêu người, anh hôn cô.

Có người bắt đầu vỗ tay, lúc đầu thì thưa thớt vài tiếng, sau đó tiếng vỗ tay ngày càng nhiều, vang lên thật lâu, thật khiến người ta rung động.

Mạch Nhiên yên lặng nhắm hai mắt lại, ở trong lòng thì thầm một câu:

Yes I do!

oa… ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm được rồi! Hạnh phúc, hạnh phúc a~~~~


/46