Dược Hương Trùng Sinh

Chương 204 - Điều Tra

/260


Linh Bảo vâng một tiếng, cất bước ra ngoài, không bao lâu nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Tín Triều Dương bước vào, làm lễ trước Cố Hải.

Bởi vì cùng là người Kiến Khang, quan hệ cũng không tệ, Cố Hải gặp hắn cũng thấy rất cao hứng.

Nói mấy câu, mới cáo từ, đi bồi khách của mình.

“Đại nhân xin cứ tự nhiên.” Tín Triều Dương khom người thi lễ, nhìn Cố Hải đi ra ngoài, mới dời tầm mắt sang Cố Thập Bát Nương.

Cố Thập Bát Nương đang mỉm cười nhìn hắn.

Ý cười róc rách như nước, như búp sen mới hé, khiến nụ cười trên mặt Tín Triều Dương hơi ngưng lại một chút, trong lòng chạy loạn một trận tư vị không rõ.

“Quả thật, ngươi cũng quá liều mạng rồi…” Hắn than nhẹ một tiếng, ngồi xuống đối diện, “Đã nói nhiều lần, ngươi cái gì cũng để ý, như thế nào lại không cần thân thể chính mình?”

Để ý ân oán của sư phụ, để ý danh tiếng của sư phụ, ở đại dược hội dũng cảm lấy thân nghiệm độc, lần này lại mạo hiểm lén lút chế dược, cũng là vì không có làm hổ thẹn danh tiếng Lưu Công đúng chứ?

Nử tử này nói thông minh cũng thông minh, nói lỗ mãng cũng lỗ mãng, vì sao gặp chuyện gì không chịu lui một bước, cứ phải đâm đầu vào, đến nỗi máu chảy đầu rơi cũng muốn tạo ra một con đường.

“Ta chỉ có thân thể này…” Cố Thập Bát Nương mang theo ý giễu cợt cười.

Không có gia thế để dựa vào, không thể dựa vào thân tộc, nàng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Tín Triều Dương im lặng, giương mắt nhìn nàng, trong lòng khẽ run lên.

Phát hiện hắn không bình thường, ánh mắt Cố Thập Bát Nương có chút nghi hoặc nhìn hắn.

“Gần đây huynh mới trở lại Kiến Khang sao?” Nàng cười hỏi, một mặt đưa tay mời hắn dùng trà.

Tín Triều Dương gật đầu, ừm, nâng chung trà lên nếm một chút.

Bên trong có chút trầm mặc.

Nhận thấy ánh mắt Cố Thập Bát Nương đang dò xét trên mặt mình,Tín Triều Dương ngẩng đầu cười với nàng.

“Ngươi/Huynh..” Hai người đồng thời nói, chợt lại nở nụ cười.

“Ngươi/ Huynh mời nói..” Hai người đồng thanh lần nữa.

Tiếng cười khiến cho không khí trầm tĩnh bên trong tan đi, ánh sáng lại thắp lên lần nữa.

Linh Bảo đứng hầu một bên nhìn hai người, khẽ thở dài.


/260