Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Chương 43 - Chương 42

/53


Editor: Nana Trang

Quý Đông Lâm gần như không kịp phản ứng, ngay sau đó, Tây Mễ ở trong ngực bị đối phương kéo đi.

Ứng Khúc Hòa bế ngang Tây Mễ lên, bước nhanh đi ra ngoài, trên người cô nhóc này nồng nặc mùi rượu, không biết đã uống bao nhiêu mới say đến mức này.

Mặc dù nhìn thấy tình huống không mấy lạc quan, nhưng anh tin Tây Mễ sẽ không làm chuyện khiến anh thất vọng.

Quý Đông Lâm đuổi theo đến đại sảnh khách sạn, nắm lấy vai anh: Ứng Khúc Hòa, thái độ đó của anh là sao?

Ứng Khúc Hòa thả Tây Mễ ở trên ghế sofa đại sảnh, xoay người nhìn cậu: Cậu mang Tây Mễ đến khách sạn, cậu muốn tôi dùng thái độ gì với cậu?

Anh đã cố gắng kiềm chế, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén chém người.

Quý Đông Lâm tóm lấy cổ áo sơ mi anh, nghiến răng nghiến lợi nói: Ứng Khúc Hòa, anh có biết tại sao Tây Mễ lại uống rượu không? Anh có biết Tây Mễ bị uất ức không? Anh có biết cô ấy không vui vẻ không? Anh có biết vừa rồi cô ấy say khướt ở ven đường, dáng vẻ ôm chân của người qua đường vừa khóc vừa cười ngốc cỡ nào không? Còn anh? Anh ở đâu? Nếu tôi là anh, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy chịu uất ức kiểu này đâu.

Cậu buông Ứng Khúc Hòa ra, nắm lấy tay Tây Mễ đưa cho anh xem: Anh nhìn xem tay cô ấy đi, tự anh xem đi! Dấu móng tay, không thể là của Ulrica được? Đây chính là kết quả anh kiên quyết giữ con sói kia lại, hôm nay là vết cào, ngày mai có thể là vết cắn đấy.

Trên mu bàn tay của Tây Mễ có mấy vết cào, bởi vì bị nhiễm trùng nên đỏ rực lên, ngón tay bị phồng bọt nước đến trắng bệch nhăn nhúm.

Tim Ứng Khúc Hòa như bị cả đống châm ghim lên, dày mà đau.

Anh đi qua nhấc Tây Mễ từ trên ghế sofa lên, ôm đi ra ngoài, đến cửa lớn thì dừng lại, xoay người nói với Quý Đông Lâm: Vừa rồi, xin lỗi.

Quý Đông Lâm nắm chặt nắm đấm, vì một câu xin lỗi bất thình lình của Ứng Khúc Hòa mà thoáng chốc buông ra.

Cậu không ngờ Ứng Khúc Hòa lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, có chút khiếp sợ.

Hầu kết Ứng Khúc Hòa lăn một vòng, vành mắt ửng đỏ, giọng nói rất thấp: Cảm ơn.

Tây Mễ ở trong ngực chép miệng, giống như con cún con ôm ngực anh cọ cọ.

Đợi Ứng Khúc Hòa ôm Tây Mễ rời đi một hồi lâu, Quý Đông Lâm vẫn khó tin sững sờ tại chỗ.

Vừa rồi... là chuyện gì xảy ra vậy? Ứng Khúc Hòa lại nói Xin lỗi với cậu, sau đó lại nói Cảm ơn ?

...

Ứng Khúc Hòa ôm Tây Mễ về nhà, đặt cô ở trên ghế sofa, cô nhóc thuận tay ôm lấy cổ anh, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn anh, khóe môi nhếch lên: ... Ba ba tôn đạo... tiểu ba ba... rốt cuộc anh cũng đã trở lại.

Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách của hai khuôn mặt chỉ bằng một nắm tay.

Hô hấp gấp gáp của Tây Mễ phả lên mặt anh, anh không kiềm được mà ép xuống.

Anh chống tay lên ghế sofa, lồng ngực kề sát thân thể cô, rõ ràng là cô nhóc rất gầy, nhưng anh vẫn cảm giác được bộ ngực mềm mại của cô.

Cô say rượu hẳn có liên quan đến đám đàn ông ở trong phòng bếp, mỗi lần đến thứ Bảy sau khi tan làm đều có thói quen tụ tập uống rượu. Rượu mạnh của Quỷ Yên Thương anh đã từng uống thử, tửu lượng Tây Mễ tốt, nhưng nhiều nhất chỉ uống được ba ly.

Nghe Quý Đông Lâm kể lại, Tây Mễ say khướt ở ven đường, ôm chân người qua đường vừa khóc vừa cười.

Cũng may.

Nếu Tây Mễ không gặp được người tốt, càng không có Quý Đông Lâm đi đón cô, hậu quả kia...

Ứng Khúc Hòa khép hai mắt lại, hít sâu một hơi, quả thật anh không dám tưởng tượng.

Cho nên tối nay người anh cần cảm ơn nhất, là Quý Đông Lâm.

Ứng Khúc Hòa cầm tay trắng bệch của cô, hạ giọng hỏi cô: Có khó chịu chỗ nào không?

Tây Mễ dịu dịu hai mắt, bĩu môi, dùng ngón tay điểm lên môi: Nơi này, khó chịu.

Hả?

Tây Mễ ôm cổ anh ngây ngô cười một tiếng, lẩm nhẩm như người già lớn tuổi. Ứng Khúc Hòa như hiểu ra, đè nén tâm tình bất an khuấy động trong ngực, gắng gượng nở nụ cười, dịu dàng hỏi cô: Muốn hôn?

Tây Mễ hé mắt nhìn anh, nhíu mày lại: Ăn thạch trái cây!

Ứng Khúc Hòa hôn nhẹ xuống, cái hôn này giống như có lực hút vậy, suýt chút nữa đánh bại phòng tuyến trong người anh.

Tây Mễ nhìn thấy phía dưới anh lồi lên, như đứa bé hiếu kỳ dùng ngón tay chọc chọc.

... Ứng Khúc Hòa bắt lấy cổ tay cô, buộc chặt cô lại, hít sâu một hơi nói: Cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy.

Ứng Khúc Hòa đứng dậy đi đến phòng bếp lấy hộp thuốc mỡ bảo vệ tay, sau khi trở lại thì ngồi xếp bằng dưới đất, vặn nắp hộp, dùng ngón tay khoét ra một miếng, cẩn thận bôi lên tay cô, lại dùng hai tay bọc lấy, nhẹ nhàng xoa nắn.

Đầu óc Tây Mễ choáng váng, muốn nói chuyện với anh, nhưng lời nói đến bên miệng rồi, đầu lưỡi như bị thắt lại, không nói ra được.

Giọng Ứng Khúc Hòa có hơi khàn: Xin lỗi.

Tây Mễ càng lúc càng mệt, trong mông lung vẫn còn nghe thấy giọng nói ấm thuần kia, mặc dù không nghe rõ được cái gì, nhưng rất thoải mái, khiến tinh thần cô yên tĩnh, ngủ say đi vào giấc mộng.

Đêm khuya.

Ứng Khúc Hòa bảo người phụ trách nhà hàng gởi danh sách đầu bếp phòng bếp qua, tìm được tên Lưu Dương trong miệng Tây Mễ, ghi lại số điện thoại, điện qua.

Cậu đầu bếp nhỏ bên kia vừa nghe thấy giọng Ứng Khúc Hòa, cầm điện thoại quỳ tõm ở trong phòng tắm, suýt chút nữa ôm bồn cầu hát vang.

Giọng Ứng Khúc Hòa rõ ràng trong vắt: Tôi muốn hỏi chuyện hai ngày qua ở trong phòng bếp.

Anh muốn hỏi tình hình của Tây Mễ ở phòng bếp sao? Lưu Dương ho nhẹ một tiếng, sớm đoán được anh sẽ hỏi, nhưng không ngờ lại đích thân gọi điện sang, như có ảo giác trúng năm trăm vạn vậy.

Mỹ Thực Đạo đấy, ông chủ lớn đấy! Đỉnh băng sơn thần thoại lại gọi điện cho anh ta?

Lưu Dương lựa mấy chuyện quan




/53