Em Là Định Mệnh Của Đời Anh

Chương 27 - Chương 27

/66


Editor: Lovenoo1510

Lúc tám giờ tối, có người gõ cửa, “Minh Thời, là tôi.”

Nghe được giọng nói Mạnh Kế Ninh, Phó Minh Thời để điện thoại di động xuống, không nhanh không chậm mở cửa. Anh mặc một chiếc áo sơ mi mầu đen, lông mày thẳng tắp, khuôn mặt lành lạnh, ánh mắt chiếu vào người Mạnh Kế Ninh, tròng mắt đen nhánh thâm sâu không có bất kỳ gợn sóng, dường như Mạnh Kế Ninh chỉ là một người không có quan hệ.

Dáng người của anh thon dài, khí chất xuất chúng, khi giả bộ làm sinh viên thì sẽ thành hot boy được chú ý ở trường, hiện tại đứng ở bên cạnh cánh cửa ‘phòng tổng thống’ xa hoa, có một loại phong thái của người đàn ông tinh anh thành thục không tiếng động toả ra. Nhìn Phó Minh Thời như vậy, Mạnh Kế Ninh đột nhiên cảm giác được, căn bản là hắn không thể nhận thức được người đàn ông này.

“Của anh?” Hắn giơ hộp lễ đựng rượu đỏ lên, khoé miệng khẽ nhếch.

“Chân Bảo rất thích cuộc đi chơi này, đây là một chút tâm ý của tôi.” Quét mắt về phía phòng trọ bên cạnh, Phó Minh Thời nghiêng người, mời Mạnh Kế Ninh tiến vào.

Mạnh Kế Ninh đã bị anh nhục nhã đủ rồi, một bên đem hộp lễ trả lại cho Phó Minh Thời, một bên trầm mặt nói: “Hoạt động bạn học thôi, anh quá khách khí rồi, tôi còn có việc, đi trước.”

Nói xong trực tiếp đem hộp lễ thả trên đất, xoay người rời đi.

Có thể cự tuyệt phần lễ vật này, thì thấy rõ được hắn là người ngông nghênh, Phó Minh Thời bước ra khỏi cửa phòng, bình tĩnh gọi người.

Mạnh Kế Ninh dừng lại, nhưng mắt lại nhìn về phía trước, không quay đầu lại.

Bờ vai sinh viên đại học căng cứng, như lâm đại địch, Phó Minh Thời cười trong im lặng, tiếp theo thấp giọng nói: “Quen biết một hồi, tôi có ba đề nghị. Thứ nhất, Chân Bảo xem cậu như bạn bè, cậu đừng coi thường cô ấy. Thứ hai, quân tử thích chưng diện, thủ chi hữu đạo. Thứ ba, tìm nữ sinh đơn thuần thích cậu, thì yêu đương sẽ tốt đẹp hơn.”

(Thủ chi hữu đạo: Coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý)

Anh không muốn so đo cùng một sinh viên, làm như vậy, anh nghĩ Mạnh Kế Ninh sẽ kịp thời thu tay lại trong yên, đừng có quầy rầy Chân Bảo. Hiện tại Chân Bảo còn chưa có phát hiện tâm tư nhở này của Mạnh Kế Ninh, nếu như Mạnh Kế Ninh vẫn tiếp tục đào góc tường, một khi Chân Bảo phát hiện, vì để tránh sự lúng túng, có thể Chân Bảo sẽ rời khỏi hiệp xã đoàn mà cô rất ưa thích.

Phó Minh Thời không muốn làm chân bảo khó xử.

“Năm thứ ba đại học tôi sẽ xin đi du học.” Mạnh Kế Ninh đưa lưng về phía anh nói, trong lời nói của người trẻ tuổi có kích động và ngạo khí.

Phó Minh Thời nhíu mày, nhìn bóng lưng Mạnh Kế Ninh bước nhanh rời đi, anh lắc đầu buồn cười.

Nhưng mà chai rượu này…

Mua thì đã mua rồi, không uống, có chút lãng phí, cô ấy không thích nhất là lãng phí.

Phó Minh Thời nở nụ cười, nhặt hộp lễ lên trở về phòng, năm phút sau, anh mặc một chiếc áo khoác, lưng đeo ba lô leo núi đi gõ cửa.

Chân Bảo vừa tắm xong, đang ở nhà vệ sinh của phòng ngủ sấy tóc, ô...ô...ô...n...g nên không nghe thấy. Phùng Nguyệt đang xem tivi, nghe được tiếng gõ cửa, cô ta lập tức từ trên ghế salon xuống, chỉnh sửa lại tóc và ăn mặc, đi dép lê ra mở cửa.

Trông thấy cách ăn mặc của Phó Minh Thời, Phùng Nguyệt nở nụ cười, “Vẫn muốn ra ngoài đi dạo sao? Chân Bảo đang sấy tóc, anh vào ngồi đi.”

Mới tám giờ tối, quả thực còn sớm.

Phó Minh Thời nhàn nhạt ừ một tiếng, trực tiếp đi vào bên trong.

Trên bàn trà đặt mấy thứ đồ ăn vặt, Phó Minh Thời quét mắt về phía trên ghế salon, một mình đến phòng khách chờ Chân Bảo.

Anh cự tuyệt ý tốt, Phùng Nguyệt nghĩ trong đầu muốn bắt chuyện tạo quan hệ tốt thì đều bị nghẹn ở cổ họng, vì hoá giải xấu hổ, cô đi đến trước cửa chính phòng ngủ, lớn tiếng nói: “Chân Bảo, Minh Thời tới tìm cậu, cậu nhanh lên.”

Chân Bảo nghe xong, lập tức tắt máy sấy, mặc quần áo tử tế chải qua tóc, đi ra gặp người.

Phó Minh Thời nghe thấy động tĩnh cô đi ra, ánh ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ do hơi nước mấy giây, mới chuyển đến mái tóc có đôi chút ẩm ướt.

“Có chuyện gì sao?” Chân Bảo đi đến bên cạnh anh hỏi, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.

Phùng Nguyệt đang ở bên cạnh, Phó Minh Thời không coi ai ra gì sờ sờ tóc bên tai của Chân Bảo, cười nhìn vào mắt cô: “Cảnh đêm bên này không tệ, anh muốn dẫn em đi dạo chơi, bên ngoài gió lớn, trước hết em sấy tóc khô đã.’

Giọng điệu ôn nhu, động tác thân mật, Chân Bảo theo bản năng nhìn về phía Phùng Nguyệt, thấy Phùng Nguyệt đang nhìn bọn họ, Chân Bảo vội vàng trốn vào phòng ngủ sấy tóc.

Phó Minh Thời tiếp tục chờ ở phòng khách.

Phùng Nguyệt ngồi một mình trên ghế salon, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng đối diện, trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh Phó Minh Thời sờ tóc Chân Bảo, chẳng qua một hành động bình thường nhưng lại rất mờ ám, vì Phó Minh Thời làm với Chân Bảo, nên nhìn còn lãng mạn hơn so với phim thần tượng, có câu dẽ yêu người thích hợp, cô cũng muốn có người đối với mình như vậy.

Cắn cắn môi, Phùng Nguyệt cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho Mạnh Kế Ninh.

Mạnh Kế Ninh vừa trở về phòng không lâu, đang nằm trên giường ngẩn người.

Chân Bảo có bộ dáng xinh đẹp, Chân Bảo thanh tú lại ngọt ngào, khi Chân Bảo chăm sóc động vật với khuôn mặt vui vẻ lại vô cùng cẩn thận, làm cho hắn không kìm được lòng muốn tiến tới gần. Hắn nổi lòng tham, thầm nghĩ muốn cô là bạn gái của mình, đều mặc kệ chuyện cô đã có bạn trai. Có thể đêm nay bị Minh Thời dùng một chai rượu đỏ đánh vào mặt, hắn bỗng nhiên thanh tỉnh lại từ trong tham lam.

Minh Thời nói đúng, hắn chẳng những coi thường gia thế Minh Thời, còn coi thường cả Chân Bảo.

Hắn thích Chân Bảo, không phải là loại cô gái tham hư vinh tiền tài. Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, lúc giữa trưa hắn mời khách ăn tiệc ở khách sạn lớn, Chân Bảo hầu như không có nói lời nào, món ăn nào bày trước mặt cô, cô liền gắp món đó, rất khách khí. Buổi tối Thời Minh mời ăn ở nông gia vui vẻ, dường như Chân Bảo luôn luôn cười, còn xoay mâm mấy lần.

Rõ ràng Minh Thời rất có tiền, nhưng vẫn duy trì khiêm tốn, kỳ thật, cũng là bởi vì Chân Bảo thích đơn giản sao?

Nghĩ thông suốt, Mạnh Kế Ninh vỗ vỗ mặt mình tự giễu.

Quân tử thích chưng diện, thủ chi hữu đạo, theo đuổi Chân Bảo, hẳn là chuyện hồ đồ nhất đời này hắn đã làm.

Hắn nên cảm kích Minh Thời, ở cái tuổi này đã cho hắn một bài học, kém một chút, hắn đã biến thành cái loại phú nhị đại mà mình một mực khinh thường từ trước tới nay, ỷ vào bản thân có tiền, không đem người bên ngoài nhìn vào trong




/66