Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 15 - Chương 14

/59


Hai người đều tự thanh toán tiền quần áo của mình, mượn cái ô giấy dầu của chủ hiệu may, Tống Tiểu Hoa và Nguyên Hạo che ô đi tới quán trà phía đối diện.

Chỉ vài bước ngắn, giày tất của hai người đã bị ướt hơn một nửa, vạt áo cùng tóc cũng dính không ít nước mưa.

Tiểu nhị đứng ở một bên đã đón từ sớm, thu cây dù cho hai người, lại lấy hai chiếc khăn sạch cho bọn họ lau nước mưa, phục vụ cực kỳ tỉ mỉ chu đáo.

Tống Tiểu Hoa đổi nam trang, dĩ nhiên là không người nào vừa nhìn đã nhận ra thân phận của nàng. Cho dù có người cảm thấy quen mặt, cũng không dám nghĩ tới phương diện kia. . . . . .

Đi theo tiểu nhị dẫn đường vào phòng bao trên lầu, sau khi ngồi xuống, chuyện gọi trà bánh trái cây đều giao cho Nguyên Hạo làm. Cũng không phải Tống Tiểu Hoa khách khí nhún nhường mà là nàng không hiểu những thứ này. Để cho nàng bình luận cà phê còn miễn cưỡng có thể nói chút xíu. . . . . .

Nguyên Hạo hiển nhiên vô cùng quen thuộc, là một người trong nghề. Sau khi nói với tiểu nhị hai ba câu, thì đến bên cửa sổ, cùng nhau nhìn ra bên ngoài với Tống Tiểu Hoa, người đang nằm ở trên bệ cửa sổ. Gần như là muốn đem trời đất tạo thành một bức tranh trên tấm rèm, những hạt mưa lớn như hạt đậu rơi trên nóc nhà nhỏ, rơi trên mái hiên, rơi trên mặt đất tạo thành những tiếng “bẹp bẹp’.

Hình như không khí kia có một chút xíu. . . . . . Mập mờ. . . . . .

Tống Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn người nam tử trẻ tuổi đang đứng chắp tay lỗi lạc bên cạnh mình.

Mi như Viễn Sơn, con mắt như điểm nước sơn, sống mũi cao cao, một đôi mắt tràn đầy chí tiến thủ khẽ nâng lên, bễ nghễ mà ngạo khí.

Thì ra là, nam nhân mắt một mí cũng có thể đẹp trai như vậy. . . . . .

Sao, trên mặt ta dính vật gì à?

Nguyên Hạo quay mặt lại, đúng lúc Tống Tiểu Hoa cười như không cười tùy ý nhìn chàng, môi mỏng khẽ nhếch lên, có vài phần hài hước ranh mãnh.

Không có, không có, không có gì. . . . . .

Tống Tiểu Hoa vội vàng lắc đầu khoát tay, tiện thể còn lén lút dùng sức nhéo mình một cái.

Đúng là đồ không có tiền đồ, vứt mặt mũi đến nhà bà ngoại rồi! Chẳng lẽ bởi vì đến nơi này không được nhìn hình các nam minh tinh để phun máu mũi, chảy nước miếng cho nên đói khát đến mức một người đàn ông hơi dịu dàng đều có thể quyến rũ nàng làm cho xuân tâm nàng nhộn nhạo?

Không không không, không thể tiếp tục như vậy!

Nàng hiện nay mặc dù là tâm Ngự tỷ, nhưng cơ thể lại là của Loli! Trên lý thuyết thì còn chưa trưởng thành, không thích hợp cùng nam nhân gì gì đó. . . . . .

Nhưng nàng lại quên, hoặc có thể nói là lựa chọn không biết, mình đã gả cho người nào đó làm phu nhân rồi, nếu như không phải là trời xui đất khiến, đã sớm nên bị gì gì rồi. . . . . .

Trên thực tế, đối với nàng, Lục Tử Kỳ thay vì nói là trượng phu thì có thể nói là hai người tạm thời sống cùng một mái nhà, là ‘bạn cùng phòng’ chung bếp sống qua ngày. Chỉ là tiền thuê nhà cùng với tiền sinh hoạt phí đều là ‘bạn cùng phòng’ trả mà thôi. . . . . .

Huynh để tay cẩn thận, trên bệ cửa sổ có nước.

À? Tống Tiểu Hoa mờ mịt nhìn xuống, nhìn theo ánh mắt của Nguyên Hạo xuống cái tay trái của mình mà mấy ngón tay còn được quấn như bánh trưng vậy: “Ồ...”

Thu tay lại, rũ tay áo xuống che kín, lập tức nghĩ tới chuyện không vui lúc trước.

Nguyên Hạo nhìn Tống Tiểu Hoa trong nháy mắt đã buồn bã, lại cười nói: May là không bị thương tay phải.

Khác nhau ở chỗ nào?

Ta nghĩ, huynh hẳn là đọc đủ thứ kinh thi thư phong nhã, chỉ sợ là có thể nhịn được một ngày không ăn không uống, lại không thể nhịn được một ngày không làm thơ vẽ tranh, đúng không?

Tống Tiểu Hoa giật giật khóe miệng một cái, cười gượng hai tiếng: Huynh nói chuyện này thật là có ý tứ, hì ~ vì không thể phủ nhận việc này, nhưng lại càng không thể xấu hổ mà thừa nhận và không muốn tiếp tục đề tài này, vội vàng ngắt lời: Vậy còn huynh, huynh làm gì?

Nguyên Hạo ngó ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài: Ta à. .

/59