Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 27 - Chương 26

/59


Hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Lục Tử Kỳ hoảng hốt mở ra đôi mắt chua xót, đầu hơi nhức. Cảm giác say rượu, không sai biệt lắm đã hơn một năm không có hưởng qua.

Vận động thân mình một chút, hai vai lập tức liền truyền đến cảm giác đau nhức, lúc này mới phát hiện ra, mình là ngủ ở trên mảnh ngói nóc phòng, mình lại hoàn toàn không nhớ là như thế nào bò lên đây ? Xem ra, tối hôm qua thật là say quá mức.

Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi?

Một âm thanh lười biếng vang lên ở bên tai, không cần nhìn cũng biết là ai. Nhắm mắt, nhu mi tâm: Sao ngươi lại không dìu ta trở về phòng ngủ hả?

Bởi vì ta cũng say!

Thôi đi, tửu lượng của ngươi ta còn không biết sao?

Cũng do ta. Ta không biết là tửu lượng của ngươi lại giảm xuống nhiều như vậy.

Không phải tửu lượng của ta giảm xuống, mà là tửu lượng của ngươi lại tăng lên.

Lục Tử Kỳ lật người ngồi dậy, nhìn thấy trên người mình có đắp chăn bông, trong mắt có chút kinh ngạc: Đây là. . . . . .

Là cô dâu của ngươi mang tới . Hoắc Nam ngồi ở trên nóc nhà, ngồi xếp ngắm mặt trời mọc, cười như không cười trố mắt nhìn Lục Tử Kỳ: Phòng của ta, ta muốn thu hồi, cho nên, cái chăn hai người các ngươi có phải hay không cũng không cần phân chia rõ ràng như thế rồi?

Lục Tử Kỳ hỏi một đằng, trả lời một nẻo: Hôm qua nói như vậy, ngươi tốt nhất suy tính một chút.

Ngươi đừng nói lảng sang chuyện khác với ta!

Đã là nam nhân thì phải lập được công lao sự nghiệp, chớ cô phụ một thân bản lãnh của ngươi.

Nàng đã ra đi ba năm rồi, ngươi hôm nay đã tái giá, nên bắt đầu tất cả lại một lần nữa.

Viên tướng quân trấn thủ ở biên quan hơn mười năm, trung thành và tận tâm có nhiều chiến công hiển hách, lần này cơ duyên xảo hợp ngươi trợ giúp hắn kháng địch, hắn thưởng thức ngươi như thế, nhân cơ hội này ngươi nên tiếp tục ở lại bên cạnh hắn góp sức làm chút việc vì dân vì nước, dù sao cũng tốt hơn là ở chỗ của ta uổng phí thời gian sống.

Năm đó nếu không phải ta, có lẽ nàng sẽ không phải chết.

Hiện nay Đại Tống đang bị một số nước cương địch rình rập, hai năm qua mặc dù ngoài mặt thì thái bình, kì thực là mạch nước ngầm đang khấy động. Liêu quốc liên tiếp tập kích quấy rối, Đảng Hạng cũng thử dò xét, kích thước không lớn, nhưng ý đồ rõ ràng, chỉ trong vòng ba năm nữa sẽ có biến cố xảy ra.

Hiện tại ngươi lại lần nữa có thê tử, Lăng Nhi có mẹ, nếu như ngươi không thể buông bỏ ôm ấp trong ngực, thì như thế nào có thể lấy được hạnh phúc?

Lục Tử Kỳ thở dài, cuối cùng cũng kết thúc cuộc đối thoại ‘ông nói gà bà nói vịt’: Sao ngươi lại biết ta không thể buông bỏ ôm ấp trong ngực hả?

Hoắc Nam lạnh lùng khẽ hừ: Cái gọi là rượu vào lời ra, khi say rượu ngươi kêu tên người trong lòng mà ngươi thích nhất.

Chuyện này. . . . . . Lục Tử Kỳ cúi đầu nhìn mặt chăn thêu uyên ương: Chuyện này ta không thể khống chế được.

Ta hiểu. . . . . . Hoắc Nam gãi gãi bộ râu: Ta thấy, người tân nương tử kia làm không tốt nên cũng hiểu được.

Lục Tử Kỳ sửng sốt: Có ý tứ gì?

Ý tứ là. . . . . .

Này! Hai người say mèm các ngươi! Đã tỉnh rượu chưa?

Từ phía dưới truyền tới một tiếng hô to đã cắt đứt lời nói của Hoắc Nam, sờ mũi một cái: Được rồi được rồi, chuyện của hai vợ chồng các ngươi thì các ngươi tự giải quyết đi, ta đây là người ngoài cũng không tiện nhúng tay vào.

Lục Tử Kỳ mỉm cười chậm rãi đứng lên đi về phía thang, nhẹ nhàng để lại một câu nói: Vô luận chuyện năm đó Đồng Nhi chết có hay không liên quan đến ngươi thì ngươi trả ba năm vậy là đủ rồi.

Trong mắt Hoắc Nam lóe lên: Cuối cùng thì nơi đây cũng không phải là nơi ngươi nên ở lại lâu, nhìn tình thế trước mắt, có lẽ sẽ rất nhanh có biến động. Đến lúc đó, ngươi ứng phó như thế nào?

Tránh thì không thể tránh được, chỉ có đối mặt. Lục Tử Kỳ cất giọng nghe có vẻ hơi mệt mỏi nở nụ cười: Đạo lý này là ta học được từ trên người con chó kia.

Tống, Vô, Khuyết. . . . . . Hoắc Nam cười dài một tiếng, vén vạt áo lên: Tên rất hay! Chỉ là, nếu làm cái gì cũng hoàn hảo vô khuyết thì cuộc sống này còn có cái ý nghĩa gì đây? Tiệc rượu hôm qua, đầu tiên là chúc tân hôn của ngươi, thứ hai là vì tẩy trần cho ta, còn thứ ba . . . . . . Là tiễn ta đi.

Lục Tử Kỳ ngừng lại một chút, lách người sang bên để cùng đứng đối diện với hắn: Quyết định?

Quyết định, hôm nay liền đi.

Hôm nay? Vì sao phải vội vã như vậy?

Vào trong quân sớm một ngày, là sớm một ngày được ra sức, cũng có thể sớm một ngày quên đi vương vấn.

Lục Tử Kỳ lông mày nhăn lại thành ngọn núi: Ngươi chớ vì ta. . . . . .

Hoắc Nam vung tay lên: Việc này không phải do ngươi đâu! Dù sao ta là muốn đi lập công danh, tất cả đều là làm vì nước tận trung nên không thể trễ nãi được.

Ngươi. . . . . . Lục Tử Kỳ thở dài thật sâu, cười nhạt một tiếng: Ngươi phải tự bảo trọng mình!

Ta một người độc thân ngươi có thể yên tâm, ngươi thì ngược lại. . . . . . Hoắc Nam lại gần cố ý giảm giọng nói thấp xuống: Đừng trách ta không có cảnh cáo ngươi, tiểu tẩu cũng không phải là nữ nhân dễ đối phó như vậy đâu! Nếu là ngươi chọc cho nàng mất hứng, cẩn thận nàng cầm đao chém ngươi!

Cầm đao chém sao? Lục Tử Kỳ rất là kinh ngạc: Xin chỉ giáo cho?

Hoắc Nam dùng sức




/59