Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 40 - Chương 39

/59


Editor: Quyền Khuyên

Thời tiết trong, mặt Tống Tiểu Hoa cũng đỡ hơn, vết thương ở vai Lục Tử Kỳ đã khỏi, nắm gạo nếp nhỏ không thể chờ đợi chia phòng ngủ. Lật đổ sự nghiệp lớn, thiên thời địa lợi nhân hòa tất cả đều đã đủ chỉ còn thiếu một bước tới cánh cửa.

Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu rọi lên khuôn mặt có nụ cười rạng rỡ.

Tống Tiểu Hoa đứng lên khỏi thùng nước tắm trong điếm đi ra ngoài, người làm trong điếm đẩy một chiếc xe đẩy tay chuyên chở thùng nước cực lớn đi theo từ phía sau.

Lần trước mua cái thùng tắm kia quá nhỏ, chỉ có thể một người sử dụng, lần này dùng cho hai vợ chồng cùng tắm. Sau khi trở về đun hai nồi nước nóng to, chờ Lục Tử Kỳ trở lại sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề ăn cơm, sau đó cởi áo nới dây lưng uyên ương nghịch nước, thơm ngào ngạt ướt nhẹp bắt đầu lên giường. . . . . . A hú hú hú ~

Tống Tiểu Hoa nghĩ đến mức máu nóng sôi sùng sục muốn ngửa mặt lên trời hét lên để giãi bày khoái ý trong ngực, vừa ngẩng đầu, lại thấy cánh cửa sổ của quán trà kia mở. D Đ L Q D Cửa mở, trong phòng trống không, không có ai đứng dựa bên cửa sổ, bóng dáng thoải mái tùy ý. Trong lòng nàng hơi thất vọng.

Lục Tử Kỳ cũng từng đề cập tới, hôm đó có người trong nha môn báo cho chàng thì chàng mới có thể tới kịp thời, nên cái âm thanh đó, có lẽ nàng nghe nhầm rồi. . . . . .

Giật mình nhìn một lát, thu lại ánh mắt, thở dài, lại thêm một lần để nàng mở cờ trong bụng. Cười ha ha với người khác, câu được câu không trò chuyện rỗi rãnh qua ngày.

Ra khỏi thành, sẽ thấy bên cạnh là ruộng vẫn còn rơi rớt vài cọng hành và ở phía xa mùi hành thơm ngào ngạt xen lẫn với từng mảng rừng vàng óng, và còn một người một ngựa, đứng bên đường.

Áo xanh màu da trời, khuôn mặt tuấn dật phi phàm như yêu nghiệt, dung mạo cong cong.

Sờ sờ tóc mai bên cạnh đen nhánh con tuấn mã, mặt giãn ra nói: Đã lâu không gặp.

Nguyên Hạo! Tống Tiểu Hoa u mê, sau đó lao lên: Ngươi đã về rồi? Ngươi trở về khi nào?

Chính là ngày Tri Huyện phu nhân anh dũng chiến đấu Liêu quốc công chúa ngoài đường phố.

. . . . . . Thì ra ta không có nghe nhầm, người đó thật sự là ngươi?

Là một, chính là Lương Câu trong nhà tại hạ.

Ừ. . . . . . Quả nhiên tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với lũ ngựa tồi của Liêu nhân!

Đi vòng quanh con ngựa một vòng, nghiêm trang gật đầu một cái, chợt hai người mỉm cười với nhau.

Phân phó tiểu nhị đem thùng tắm lớn đưa đến nhà trước, Tống Tiểu Hoa đi dọc bờ ruộng cùng với Nguyên Hạo, hai người đi chậm rãi.

Lúc đó có gió thu thổi qua, vén vạt áo lọn tóc lên, mang theo hơi thở vui vẻ sau mùa thu hoạch.

Bộ quần áo ngắn màu tím mới tinh, búi tóc đơn giản, vật trang sức thanh lịch, sạch sẽ vui vẻ. Đây là lần đầu sau khi chàng trở về nhìn thấy nàng mặc nữ trang.

Lần đầu tiên, trên mặt toàn là vệt bẩn, tóc tai xốc xếch. Lần thứ hai, cả người đều là bụi đất, nửa bên mặt bị sưng đỏ. Tất cả đều nhếch nhác, tuy vậy con người nàng giường như vĩnh viễn đều có dáng vẻ đắc chí và phấn chấn vui vẻ.

Hôm đó, mới vừa vào thành đã thấy ồn ào, như bình thường thì chàng khinh thường đến những chỗ náo nhiệt này, nhưng không biết vì sao, như có ma xui quỷ khiến đi tới.

Bóng dáng một cô gái gầy gầy nho nhỏ, đang đối mặt với một cô gái mặc bộ hoa phục cưỡi một con ngựa cao to, lời nói thẳng thắn, khí thế bức nhân mà không ai nhận thấy xuất hiện trước mặt mọi người.

Lời nói đó đầy chỗ gò ép sơ hở, nhiều lắm là cũng có thể coi là có tí khôn vặt mà thôi, khó đến được nơi thanh nhã. Dien~dn~l~Quy~don Huống chi, chỉ lo thể hiện miệng lưỡi lợi hại trong lúc này, mà không tiếc chọc giận hoàn toàn một người có địa vị có thân phận mà nàng không thể chống lại, đặt mình trong cảnh hiểm nguy mà không biết, đúng là vô cùng kích động. Thế nhưng thái độ không sợ hãi, vô cùng can đảm cũng làm cho người khác phải chăm chú nhìn.

Bây giờ vì danh tính của người này nên không muốn can thiệp nhưng thấy vẻ mặt của người đó hết kiên nhẫn đầy sát ý, cũng không thể ngồi yên bỏ qua.

Lúc trước đã thấy vài nhóm người vội vã rời đi, tuy mặc quần áo tầm thường của dân chúng, cũng có thể nhìn ra những dấu vết của người làm trong cửa quan. Nghĩ rằng nhất định là đi thông báo cho Lục Tử Kỳ, chỉ không biết có phải là vì gặp trở ngại mà chậm chạp không thấy người kia xuất hiện. Bất đắc dĩ, chỉ có lên tiếng trì hoãn, tranh thủ thêm một ít thời gian.

Trong lòng tin tưởng, Lục Tử Kỳ sẽ không bỏ mặc nàng vùi thân trong hiểm cảnh mà không quan tâm. Rồi lại mơ hồ hi vọng hắn không xuất hiện, như vậy, có lẽ sẽ có một cơ hội. . . . . .

Cuối cùng, Lục Tử Kỳ không phụ lòng tin tưởng của hắn đã tới kịp thời. Vả lại, hắn cũng không giống như rất nhiều quan viên Tống triều mềm yếu sợ phiền phức, nhân nhượng vì lợi ích quốc gia, để bên mình nhận hết lỗi lầm, thậm chí là quỳ gối tạ lỗi. Chỉ là, với tính cách trầm ổn thường ngày của Lục Tử Kỳ thì sẽ không nói những lời sắc bén không nể mặt như vậy. Đúng thế, vì thương tổn tới người mình quan tâm thôi. . . . . .

Người này, nữ tử này, là người Lục Tử Kỳ quan tâm. Vậy còn hắn? Hắn không quan tâm?

Vì sao đều có quan




/59