Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 87: chương 87

/87


Ngày hôm sau, Đinh Tiểu Nhiên rời khỏi giường từ sớm, đi chợ mua thịt gà nấu canh, sau khi chuẩn bị kĩ lưỡng canh gà, mới mang tới bệnh viện.

Sáng sớm Dư Tử Cường đã đến bệnh viện, ngồi ở bên cạnh Chung Mẫn Liên, hai người đều đang đợi Đinh Tiểu Nhiên mang canh tới, nhất là Dư Tử Cường chờ đến có chút sốt ruột.

So ra, Chung Mẫn Liên lại rất bình tĩnh, dáng vẻ không hề lo lắng ngồi trên giường đọc báo đăng hôm nay, thấy Dư Tử Cường cứ lo lắng đi tới đi lui liền hỏi anh, "Con lo cái gì, chẳng lẽ con đi tới đi lui thì người sẽ xuất hiện sao?"

"Giờ sắp trưa rồi mà Tiểu Nhiên còn chưa tới, tất nhiên con phải lo rồi. Mẹ, con ra ngoài gọi điện cho em ấy, hỏi em ấy có xảy ra chuyện gì không?" Dư Tử Cường thật sự rất sốt ruột, rất muốn biết hiện giờ Đinh Tiểu Nhiên đang ở đâu, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho cô.

Nhưng Chung Mẫn Liên không cho, ngăn cản nói: "Không cho gọi, nếu vì con gọi điện cho Đinh Tiểu Nhiên, cô ấy mới chịu tới bệnh viện thì cả đời này mẹ sẽ không chấp nhận cô ta."

"Mẹ, lỡ trên đường đi em ấy gặp chuyện gì thì sao, con nhất định phải gọi điện hỏi một chút."

"Chờ thêm một lúc đi, giờ vẫn còn sớm, con sốt ruột quá làm gì? Cất điện thoại đi, cứ từ từ đợi, nếu hôm nay cô ta không mang canh gà tới bệnh viện cho mẹ, vậy con đừng có oán trách mẹ."

"Mẹ ——"

"Không cần bàn bạc nữa, cất điện thoại đi. Con qua xem này, tin tức hôm nay vẫn nhắc đến chuyện xảy ra trong hôn lễ hôm qua, còn đăng tin Hoắc Thanh Cúc bị cảnh sát bắt, chuyện này nhất định do Phong Khải Trạch làm rồi." Chung Mẫn Liên ném một phần báo cho Dư Tử Cường, để anh xem.

Hiện tại trong lòng Dư Tử Cường rối như tơ vò, giờ chỉ lo nghĩ đến Đinh Tiểu Nhiên không còn lòng dạ nào quan tâm đến chuyện Hoắc Thanh Cúc, cho nên không thèm nhìn liền vứt tờ báo sang một bên tiếp tục sốt ruột chờ đợi.

Đây là cơ hội cuối cùng anh có thể ở cạnh Đinh Tiểu Nhiên, anh thật không muốn bỏ cuộc, lại không biết phải làm cách nào mới biết tin Đinh Tiểu Nhiên đang ở đâu?

Đúng rồi, Tạ Thiên Ngưng. Zlsc.

Dư Tử Cường vừa nghĩ tới Tạ Thiên Ngưng, liền định gọi cho cô nhưng Chung Mẫn Liên không cho, cản ngăn nói: "Cũng không được gọi cho Tạ Thiên Ngưng, chỉ cần người có liên quan Đinh Tiểu Nhiên đều không cho con liên lạc."

"Mẹ, mẹ đừng quá đáng vậy mà?"

"Không phải mẹ quá đáng, mà là vấn đề nguyên tắc, mẹ muốn biết rốt cuộc Đinh Tiểu Nhiên này là người như thế nào, có xứng làm vợ con không. Mau cất điện thoại đi, trước khi Đinh Tiểu Nhiên đến, con không được gọi một cú điện thoại nào đó biết chưa, dù là một tin nhắn cũng không được, nếu con dám gọi một cú điện thoại hoặc gửi một tin nhắn, chính là Đinh Tiểu Nhiên đã thua cuộc, cô ta không qua được cuộc khảo nghiệm này, vậy con không được ở cạnh cô ta nữa. Vì lý do công bằng, mẹ tạm thời bảo quản điện thoại giúp con, chờ Đinh Tiểu Nhiên tới mới trả lại cho con."

"Mẹ ——"

"Lấy ra."

Dư Tử Cường không còn cách nào, đành đưa điện thoại của mình cho Chung Mẫn Liên.

Chung Mẫn Liên lấy điện thoại đặt vào dưới gối, không để Dư Tử Cường có cơ hội lấy đi, vô cùng kiên nhẫn tiếp tục đọc báo chờ đợi, nhất là tìm tin tức liên quan Hoắc Thanh Cúc đọc, thấy báo đăng hình bà ta mặt mũi sưng vù, trong lòng rất sảng khoái, không nhịn được trầm trồ khen ngợi, "Thật tốt quá, rốt cuộc bà già đó cũng có ngày hôm nay, thật đáng đời."

"Mẹ, chẳng qua Hoắc Thanh Cúc bị bắt mà thôi, còn Hà Tuyết Phi, mẹ có dự định gì không?" đột nhiên Dư Tử Cường nhắc đến Hà Tuyết Phi.

Nghe tên Hà Tuyết Phi, mặt Chung Mẫn Liên hơi chấn động, đơ người ra một chút liền lấy lại bình tĩnh, vừa giả vờ bất mãn vừa hồ đồ nói, "Mẹ cần lo gì chứ, cuộc sống sau này của cô ta chẳng liên quan gì mẹ hết, chỉ cần cô ta đừng đến trêu chọc mẹ, mẹ cũng sẽ không làm gì cô ta."

Bà đã từng hi vọng Hà Tuyết Phi có thể trở thành con dâu nhà họ Dư, nhưng bây giờ tất cả hi vọng đều biến thành thất vọng, khiến bà không còn lòng dạ nào nghĩ tới những cô tiểu thư giàu có nữa, chỉ hy vọng tìm được một con dâu chất phát thực thà không lừa gạt là được.

Dư Tử Cường hiểu lời Chung Mẫn Liên nói, vì không muốn bà khó chịu nên dừng chủ đề này lại, nói sang chuyện khác, "Mẹ, bác sĩ nói hôm nay mẹ có thể xuất viện, dù sao Tiểu Nhiên cũng chưa đến, con đi giúp mẹ làm một số thủ tục xuất viện."

"Ừm, nhớ kỹ, không được gọi điện cho Đinh Tiểu Nhiên, biết không?" Chung Mẫn Liên nhắc nhở lần nữa.

"Điện thoại của con đã bị mẹ giữ, gọi làm sao được?"

"Này rất khó nói, không chừng con lén lút sau lưng mẹ đi tìm chỗ nào có điện thoại công cộng gọi điện cho Đinh Tiểu Nhiên thì sao."

"Mẹ đã quá xem trọng con rồi, số điện thoại của mẹ đã dùng mười năm mà con còn không nhớ, huống chi số khác? Con phải mau chóng đi làm thủ tục xuất viện, mẹ cứ tiếp tục đọc báo đi." Dư Tử Cường thở phì phò trả lời, sau đó đi ra ngoài, mặc dù nói ra ngoài làm thủ tục xuất viện, nhưng vẫn quyết định thử đi ra ngoài bệnh viện xem Đinh Tiểu Nhiên đã tới chưa.

Ai ngờ không gặp Đinh Tiểu Nhiên, lại gặp Điền Vĩ gầy gò tiều tụy.

Bởi vì không muốn dính đến Điền Vĩ, làm như không nhìn hắn bước nhanh tới cửa bệnh viện.

Điền Vĩ lập tức đuổi theo Dư Tử Cường đến hoa viên bệnh viện, sau đó tiến lên chặn lại đường đi của anh, cười quỷ quyệt nói: "Dư Tử Cường, sao thấy tôi liền bỏ chạy vậy, chẳng lẽ muốn quỵt nợ?"

Lời này làm Dư Tử Cường hỏng hiểu, "Quỵt nợ, tôi không thiếu tiền cậu, cần gì quỵt nợ hả?"

"Quả nhiên quý nhân luôn hay quên, cũng được, tôi nhắc lại cho cậu một lần nữa, lúc trước tôi đã nói chỉ cần tôi giúp cậu ôm được người đẹp về, cậu sẽ cho tôi năm mươi triệu, cậu còn nhớ chuyện này chứ?"

"Tôi không quên, nhưng đến bây giờ tôi còn chưa ôm được người đẹp về sao anh có thể đến đòi tiền tôi chứ? Hơn nữa, từ đó đến giờ cũng chưa thấy qua anh xuất hiện, cũng chưa thấy anh làm bất cứ chuyện gì cho tôi cả, nên dù có ôm người đẹp về thì tất cả cũng không phải công lao của anh, cho nên tôi không cần đưa anh một đồng nào cả, hơn nữa lúc trước tôi chỉ nói sẽ xem thử bản lãnh của anh chứ chưa có hứa sẽ đưa tiền cho anh?"

"Dư Tử Cường, cậu dám đùa bỡn tôi sao?" Điền Vĩ tức giận, hai tay níu áo trước ngực Dư Tử Cường, giống như đang muốn đánh người.

Bất quá Dư Tử Cường chỉ dùng một chút lực đã đẩy được hắn ra, châm chọc nói: "Chỉ với bộ dạng gầy yếu như khúc củi mục của anh, mà muốn đánh với tôi sao?"

"Cậu đừng có khinh người quá đáng."

"Tôi khinh người quá đáng hay do anh không biết xấu hổ, muốn tiền phát điên rồi. Điền Vĩ à, tôi biết anh đang nghiện thuốc phiện, nên rất cần có tiền để mua hàng chứ gì. Tôi cho anh biết, anh đừng mơ tưởng lấy được một đồng nào của tôi, nếu anh dám bám theo tôi và Tiểu Nhiên, tôi lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát đưa anh vào trại cai nghiện, hừm." Dư Tử Cường nghiêm răng cảnh cáo Điền Vĩ, chỉnh sang quần áo lại đôi chút, sau đó tiến về phía trước, dự định đi làm thủ tục xuất viện.

Điền Vĩ không dám bám theo Dư Tử Cường, dù không cam lòng nhưng lại sợ anh thật sự đi báo cảnh sát. Dù sao đã tới cùng đường, không lấy được tiền của Dư Tử Cường vậy tới lấy tiền của Chung Mẫn Liên.

Chung Mẫn Liên vẫn luôn ở trong phòng bệnh đọc báo, đọc hết báo tin tức lại chuyển sang tạp chí, đặc biệt chọn mục đăng tin tức hôn lễ hôm qua, đọc một lần lại sang một lần khác, dù rất giận nhưng cũng thấy mình rất may mắn, may mắn vì không phạm phải sai lầm lớn, thiếu chút d dẫn sói vào nhà.

Đúng lúc nãy, tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Đinh Tiểu Nhiên mang canh cẩn thận đi vào bệnh viện, lễ phép gõ cửa phòng bệnh, chờ người bên trong cho phép mới dám đẩy cửa đi vào, "Bà chủ, cháu đến rồi."

Chung Mẫn Liên bỏ tạp chí trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Đinh Tiểu Nhiên, thấy trong tay cô quả thật mang canh đến, lòng có chút cảm động nhưng lại không biểu hiện ra, vẫn lạnh nhạt hỏi: "Cũng sắp trưa rồi, sao giờ mới đến?"

"Từ sáng sớm cháu đã đi chợ tìm mua loại gà ngon nhất, vì vậy đã tới trễ mất hết ba tiếng đồng hồ. Thừa dịp canh gà còn nóng, cháu múc một chén cho bà chủ uống nha." Đinh Tiểu Nhiên nói là làm, vội lấy canh gà ra múc đầy một chén, dùng hai tay bưng đến trước mặt Chung Mẫn Liên.

"Ừm." Chung Mẫn Liên hài lòng gật đầu, sau đó uống một hớp nhỏ chén canh gà, thấy mùi vị cũng không tệ, lại uống thêm một hớp, mặt vô biểu tình thở dài nói: "Mùi vị canh không tệ, cô học ai thế?"

"Dạ, cháu học từ mẹ cháu."

"Mẹ cô có biết cô nấu canh gà này cho tôi uống không?"

"Dạ biết, cháu cũng đã nói hết mọi chuyện cho cha mẹ rồi, mặc dù giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng cháu tin chỉ cần thấu hiểu nhau thêm một chút là có thể giải quyết hết tất cả mọi hiểu lầm này, đương nhiên vẫn hi vọng bà chủ có thể mở lòng ra để chúng ta có thể hiểu nhau nhiều hơn." Đinh Tiểu Nhiên vẫn nói rất khách sáo, nhưng trong đó lại không lộ ra chút kiêu căng hay nịnh nọt.

Chung Mẫn Liên cẩn thận quan sát cô, hài lòng gật đầu một cái, tiếp tục uống canh, "Canh này quả thật rất ngon, cô có muốn tiếp tục nấu canh này cho tôi uống không?"

"Chỉ cần bà chủ muốn, cháu nhất định sẽ nấu cho bà chủ uống."

"Bà chủ gì chứ, kêu cô được rồi." ( vinhanh : nếu xưng bằng 'bác' nghe già quá, vả lại CML cũng không lớn tuổi nhiều nên gọi 'cô' nghe cho mát tai hơn)

"A ——"

"Thế nào, chẳng lẽ không muốn gọi sao?"

"Không phải, chẳng qua có hơi đột ngột, có chút ——"

Chung Mẫn Liên vẫn chưa từng cười với Đinh Tiểu Nhiên, nhưng hiện tại rốt cục bà đã cười với cô, còn nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống mép giường, ôn hòa nói với cô, "Tiểu Nhiên, lúc trước cô đã đối xử với cháu có hơi quá đáng, cháu đúng là một cô gái tốt, hi vọng cháu không chấp nhất với bà già hồ đồ này."

"Từ trước đến giờ cháu chưa từng nghĩ với bà chủ —— so đo với cô, thật đó. Nhìn nụ cười của cô, cháu đột nhiên thấy mình như lại có thêm một người mẹ." Đinh Tiểu Nhiên mừng rỡ như điên, rất muốn cười thật lớn nhưng vì hơi căng thẳng nên không dám phá hủy hình tượng.

"Sau này thành con dâu của cô rồi, đương nhiên cô sẽ là mẹ của cháu, và thế là cháu lại có thêm một người mẹ thôi, đúng chứ." .

"Cô, cô, cô thật sự đồng ý để cháu ở bên Tử Cường sao?"

"Hiếm khi Tử Cường nghiêm túc với một cô gái như thế, thế mà cô lại không ngừng ép buộc, uy hiếp nó, nhưng điều khiến cô không ngờ tới đó là một âm mưu đã được vạch sẵn kế hoạch, thật sự cô đã làm khổ nó suốt thời gian qua. Cuối cùng cô cũng đã thông suốt, tiểu thư nhà giàu thì sao, quan trọng nhất vẫn là nụ cười con trai mình, không những vậy dù không có cuộc khảo nghiệm hôm nay, cô cũng nhận ra được tấm lòng tốt bụng của cháu, dù trước kia cô đã gây ra nhiều lỗi lầm nhưng cháu vẫn không hề có nửa câu oán hận, điều này đã nói lên hết tất cả."

"Cháu cám ơn cô."

"Cháu không cần nói cám ơn cô, phải là cô nói xin lỗi cháu mới đúng. Tiểu Nhiên, cô giao Tử Cường lại cho cháu, cháu phải thay cô chăm sóc cho nó, lo lắng suốt quãng đời còn lại của nó cho thật tốt, có được không?", hai tay Chung Mẫn Liên nắm lấy tay Đinh Tiểu Nhiên, chân thành cầu xin cô.

"Cô à, cô cứ yên tâm, cháu sẽ dùng hết cuộc đời này chăm sóc cho anh ấy." Đinh Tiểu Nhiên không chút do dự đáp ứng thỉnh cầu của bà, nụ cười trên mặt càng vui mừng hơn.

"Như vậy cũng tốt, chờ sau khi cô xuất viện, sẽ tìm ngày lành tháng tốt tổ chức hôn lễ cho cháu kết hôn với Tử Cường, có được không?"

"Dạ."

"Cháu thật sự quá hiền lành, trong lòng nghĩ sao nói đó. Cô còn muốn uống thêm canh cháu nấu, cháu múc cho cô thêm một chén đi."

"Dạ." Đinh Tiểu Nhiên đứng dậy, đi đến chỗ để canh.

Nhưng lúc này, đột nhiên rầm một cái, làm cô sợ hết hồn vội vàng xoay người lại xem thử xảy ra chuyện gì.

Điền Vĩ đạp cửa xông vào, tay cầm con dao vọt thẳng vào gác lên trên cổ Chung Mẫn Liên kéo bà rời khỏi giường, "Bà bước xuống cho tôi."

"A —— cậu, cậu muốn làm gì?" Chung Mẫn Liên hoảng sợ khiếp vía, lo dao găm sẽ gây tổn thương cổ mình, đành ngoan ngoãn phối hợp với Điền Vĩ, bước xuống giường.

"Điền Vĩ, anh làm gì vậy, mau thả người ra." Đinh Tiểu Nhiên tiến lại, giận dữ ra lệnh cho Điền Vĩ.

"Em đừng tới đây, bằng không tôi giết bà ta." Điền Vĩ kiềm giữ Chung Mẫn Liên lại cảnh cáo Đinh Tiểu Nhiên, trông thần trí có hơi phát cuồng không ổn định, miệng không ngừng hô tiền, "Tiền, đưa tiền cho tôi, mau chuẩn bị tiền ngay đi."

"Anh cần tiền phải không? Vậy anh thả cô ra trước đi, rồi chúng ta cùng nhau thương lượng, có được không?"

"Đinh Tiểu Nhiên, em cho rằng tôi là đứa bé lên ba sao? Nếu thả bà ta, các người nhất định sẽ không tha cho tôi, đừng nó lời vô nghĩa, mau kêu Dư Tử Cường chuẩn bị tiền, tôi muốn có tiền."

"Được, tôi sẽ kêu Tử Cường chuẩn bị tiền, anh đừng tổn thương cô nha." Đinh Tiểu Nhiên thấy thần trí Điền Vĩ có vẻ không ổn, lo xảy ra sơ xuất gì sẽ ảnh hưởng đến Chung Mẫn Liên, vì vậy lấy điện thoại di động ra gọi cho Dư Tử Cường, nhưng điện thoại di động của Dư Tử Cường đang ở dưới gối, không thể nào liên lạc được, "Tử Cường không mang theo điện thoại di động, đành chờ anh ấy gọi lại thôi, chi bằng anh thả cô ra trước đi, tim của cô không được khỏe, anh đừng làm cô sợ mà."

"Em cho rằng tôi là thằng ngu sao? Nếu thả bà ta ra, tôi lấy gì làm con tin?"

"Tôi làm con tin cho anh, anh thả dì ấy ra đi."

"Tiểu Nhiên, cháu ——" Chung Mẫn Liên cực kỳ kích động, không ngờ Đinh Tiểu Nhiên lại vì bà mà mạo hiểm tánh mạng.

Điền Vĩ vừa kinh ngạc vừa tức giận, nói: "Đinh Tiểu Nhiên, không ngờ em vì Dư Tử Cường mà ngay cả mạng mình cũng không cần, bà già này lúc trước đối xử với em tệ như vậy, sao em còn mạo hiểm vì bà ta chứ?"

"Tôi sẽ kết hôn với Tử Cường, sau này cô ấy chính là mẹ chồng tôi, chuyện trước kia đã qua, tôi không cần quan tâm nữa làm gì. Điền Vĩ, anh đừng tạo thêm sai lầm nữa, dù anh có tiền thì đã sao, anh phạm pháp cũng sẽ bị cảnh sát bắt thôi, còn phải đi ngồi tù nữa, anh làm vậy có đáng không?" Đinh Tiểu Nhiên bước chầm chậm đến gần Điền Vĩ, cố gắng khuyên hắn.

Nhưng vô dụng, Điền Vĩ cần tiền phát điên rồi, nhất là khi nhớ những đau đớn dằn vặt cơn nghiện kéo tới, liền cầm chặt con dao khống chế trên cổ Chug Mẫn Liên, tiếp tục hô to đòi tiền, "Đừng nhiều lời, mau đưa tiền cho tôi, tôi chỉ cần có tiền."

"Được, chờ Tử Cường về anh ấy sẽ đi chuẩn bị tiền, nhưng trước đó anh phải đổi tôi với cô đã có được không? Anh thả cô ra, rồi dùng tôi làm con tin cho anh, cô đang bệnh tim, không chịu nổi dày vò đâu, lỡ cô xảy ra chuyện gì anh sẽ không nhận được tiền đâu, cho nên lấy tôi thay cho cô đi." Đinh Tiểu Nhiên bước chầm chậm đến chỗ Điền Vĩ, dùng chính mình đổi với Chung Mẫn Liên.

Điền Vĩ thật sự lo lắng bệnh tim Chung Mẫn Liên chuyển biến xấu, cho nên nắm chặt cơ hội đẩy Chung Mẫn Liên ra giữ Đinh Tiểu Nhiên lại làm con tin.

"A ——" Chung Mẫn Liên bị đẩy ngã xuống giường, kinh hô một tiếng lập tức đứng dậy, lo lắng nhìn Đnh Tiểu Nhiên, sợ Điền Vĩ tổn thương cô, cho nên cố gắng ra sức khuyên: "Cậu muốn tiền thôi chứ gì, tôi cho cậu tiền chỉ cần cậu không tổn thương người là được."

"Mau chuẩn bị một xe tiền mặt, mau lên đi." Điền Vĩ kiềm chặt Đinh Tiểu Nhiên, ra lệnh Chung Mẫn Liên chuẩn bị tiền.

Chung Mẫn Liên cầm lấy điện thoại lập tức gọi cho ngân hàng, sai người mau chuẩn bị tiền.

Đúng lúc này Dư Tử Cường trở về, vừa đẩy cửa liền đối mặt một loạt tình cảnh này, nhất là khi thấy con dao trên cổ Đinh Tiểu Nhiên, sợ đến mức lòng như lửa đốt, lớn tiếng mắng: "Điền Vĩ, tên cặn bã này, nếu mày dám tổn thương cô ấy, tao sẽ banh da lọc thịt mày ra."

"Hừm, nếu mới nãy mày chịu đưa tao tiền, tao sẽ không phải làm như vậy. Mày đến rất đúng lúc mau đi chuẩn bị tiền đi, tao cần một xe đầy tiền mặt, trong vòng hai tiếng mày phải làm xong cho tao."

"Làm sao trong vòng hai tiếng có thể chuẩn bị hết một xe chở tiền mặt chứ?"

"Đó là chuyện của mày, tao chỉ muốn kết quả, mau đi chuẩn bị đi."

"Tử Cường, mau cho người đi chuẩn bị tiền đi, bằng không cậu ta sẽ tổn thương đến Tiểu Nhiên đó, mau lên đi." Chung Mẫn Liên thật sự rất lo lắng cho an toàn Đinh Tiểu Nhiên, không biết làm sao hơn đành giục Dư Tử Cường đi chuẩn bị tiền mặt.

"Mẹ ——" Dư Tử Cường rất cảm động khi thấy Chung Mẫn Liên phản ứng như thế, nhưng bởi vì hiện tại không phải lúc nên cảm động, cuống quýt gọi điện thoại cho người mau chuẩn bị tiền.

Không bao lâu sau, mọi người trong bệnh viện phát hiện chuyện ở nơi này, có người lập tức báo cảnh sát, không đến mười phút cảnh sát đã đến vây quanh Điền Vĩ.

Bởi vì cảnh sát xuất hiện, khiến Điền Vĩ có hơi lúng túng, giữ Đinh Tiểu Nhiên càng chặc hơn, cảnh cáo nói: "Không được qua đây, bằng không tôi sẽ cho cô ta chết chung với tôi."

"Được được được, chúng tôi không bước qua đâu, các người cũng không được đi qua đó, cậu cẩn thận, đừng làm tổn hại đến con tin đó." Chung Mẫn Liên vội vàng nhắc nhở không cho cảnh sát tới gần, sợ Điền Vĩ tổn thương Đinh Tiểu Nhiên.

"Điền Vĩ, anh chạy không thoát đâu, nếu anh chủ động thả tôi ra, tôi sẽ không tố cáo anh tội bắt người." Đinh Tiểu Nhiên thử khuyên Điền Vĩ.

Nhưng Điền Vĩ không tin, "Lời em nói tôi không thể tin, việc đã đến nước này tôi chỉ có thể bắt em làm con tin, sau khi lấy được tiền liền bỏ trốn."

"Anh có thể chạy thoát được nơi này, nhưng anh nghĩ mình có thể trốn thoát khỏi đất nước này sao?"

"Chuyện này không cần em quan tâm, đi." Điền Vĩ kéo Đinh Tiểu Nhiên ra ngoài, vừa lui vừa cảnh cáo nói: "Không được bước tới, bằng không tôi giết cô ấy."

Cảnh sát chậm rãi đuổi theo Điền Vĩ, không dám tới quá gần, tất cả mọi người đều lo tìm cơ hội cứu người.

Đương nhiên cả Dư Tử Cường và Chung Mẫn Liên cũng đuổi theo, trong lòng lo lắng luôn nhìn chằm chằm con dao trong tay Điền Vĩ.

Điền Vĩ bắt ép người đi ra bên ngoài, nên dẫn tới nhiều người chú ý, bác sĩ và bảo vệ trong bệnh viện cũng đến.

Cha Đinh và mẹ Đinh vốn dĩ muốn tới bệnh viện xem Chung Mẫn Liên đối xử con gái mình thế nào, vậy mà mới vừa đến cửa bệnh viện th thấy con gái mình bị người ta bắt giữ, vội vàng chạy lại lo lắng nói: "Điền Vĩ, cậu làm gì vậy, mau thả con gái tôi ra."

"Tên khốn này, mày mau thả con gái tao ra."

"Chú, cô, hai người cứ yên tâm, chỉ cần Dư Tử Cường chuẩn bị tiền cho cháu xong, cháu nhất định sẽ thả cô ấy ra." Điền Vĩ vừa muốn lấy tiền, vừa cam kết.

Không đợi cha Đinh, mẹ Đinh và Dư Tử Cường cầu xin,Chung Mẫn Liên đã mở miệng trước, "Được, chỉ cần cậu không tổn thương con bé, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho, chỉ cần cậu không làm hại con bé."

Lời này vừa ra, khiến cha Đinh và mẹ Đinh rất cảm động, không ngờ Chung Mẫn Liên sẽ vì cứu con gái họ mà đưa ra điều kiện này, đây là Chung Mẫn Liên mà lúc trước họ gặp sao?

"Vậy các người còn không mau chuẩn bị tiền đi, mau lên."

"Dù sao thứ cậu cần là một xe chở tiền mặt, thì cũng phải cho chút thời gian chuẩn bị chứ?"

"Bớt nói nhảm đi, mau đi chuẩn bị tiền đi." Bởi vì chung quanh có quá nhiều người, cảnh sát, bảo vệ, bác sĩ, ký giả, cơ hồ loại người nào cũng có làm cho Điền Vĩ bị vây chặt, khiến lòng càng lo sợ nhiều hơn, cầm con dao cũng phát run.

Đinh Tiểu Nhiên cách cự ly hắn rất gần, nhìn thấy tay hắn đang phát run, cảm thấy đây là một cơ hội tốt liền dùng mắt ra hiệu cho Dư Tử Cường, để anh tìm cơ hội động thủ.

Dư Tử Cường lắc đầu, không dám mạo hiểm làm vậy, rất sợ làm cô bị thương tổn, vừa rất sợ mất đi cô.

Điền Vĩ hốt hoảng thất thần, không chú ý tới Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên đang lén dùng mắt ra hiệu, chỉ chú ý cảnh sát chung quanh, không ngừng kêu bọn họ lui ra sau, có lúc lấy con dao gác trên cổ Đinh Tiểu Nhiên ra, dùng để chỉa vào cảnh sát, "Lui ra cho tôi, không cho phép tới đây, lui ra."

/87