Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 20 - Chương 20

/48


Editor: Trà Đá.

Liễu Bảo và Ô Thiến Hàm luôn luôn hưng phấn với trai đẹp, cô và Thượng Bình là hai người theo chủ nghĩa hiện thực, thậm chí còn vào lớp học trước năm phút.

“Nói nghe nè, Liễu Bảo bị trộm tiền đó……..”

“Hả…. Lớp chúng ta có trộm sao…….”

“Tớ nghĩ tám chín phần là Mục Tiểu Tuệ trộm rồi, trong phòng ngủ chỉ có cậu ấy là đến từ nông thôn thôi.”

“”Cũng chưa chắc!”

“Ủa chứ chưa nghe ủy viên lao động kể là sáng sớm Mục Tiểu Tuệ là người đã động vào giường đệm của Liễu Bảo sao……..”

“Vậy thì chắc là cậu ấy rồi còn gì………”

“…………….”

Mục Tiểu Tuệ và Liễu Bảo đánh cược, nếu giáo sư phân tích đầu tư là trai đẹp, thì từ nay về sau cô phải ăn mặc theo phong cách của Liễu Bảo. Nhưng nếu là một ông già, thì Liễu Bảo phải đi với cô qua phố ở bên cạnh ăn ba chén đậu hũ thúi, tối ngủ cũng không được đánh răng.

Cô cố gắng để ngoài tai những lời bàn tán của các bạn học trong lớp, không nghe những chuyện linh tinh. Nhưng từng ánh mắt đang nhìn cô, trong ánh mắt của bọn họ đều mang ba phần sáng tỏ, lớp phòng tuyến cuối cùng của cô cũng đã sớm bị đập vỡ, chua xót ăn mòn tất cả kiên cường.

Cô cảm thấy toàn thế giới đang hoài nghi cô là người ăn trộm ví tiền của Liễu Bảo!

Cô đứng bật dậy rồi dùng giọng nói thản nhiên nhất nói: “Tớ có chút không khỏe nên quay lại phòng ngủ đây.” Dứt lời rồi xốc cặp sách cúi đầu chạy ra ngoài.

Lúc đó tiếng chuông vào lớp vừa vang lên, cô vừa bước ra khỏi phòng học thì lập tức đụng ngay người đang đi tới, cô vẫn cúi gằm mặt như cũ, chỉ nói tiếng xin lỗi cực kỳ nhỏ, tránh qua đi một bên, bàn tay lạnh như băng của cô được một bàn tay ấm áp gắt gao níu lại, sau đó cô nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Mới bắt đầu tiết đầu tiên của học kỳ mà đã cúp cua thì thật là không được đó.”

Cô ngẩn ngơ dõi theo ánh mắt chứa đựng nụ cười của anh, một lúc lâu sau tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh, không nói câu nào chạy đi dọc theo hành lang.

Đây không phải là lần đầu tiên cô cúp cua, cũng không phải là lần cuối cùng.

Cô kiệt sức nằm úp mặt trên bàn, đột nhiên cảm thấy một chút xíu chua xót thấm đến tận trái tim. Chuyện ví tiền của Liễu Bảo bị mất trộm cơ bản đã truyền ra ngoài, bây giờ Tô Dịch là giáo sư chủ nhiệm khoa của cô, nói không chừng anh cũng đã biết rồi, vậy anh……. Cũng sẽ hoài nghi cô như những người khác sao?

Tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân huyên náo từ xa đến gần, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tất cả mọi người trong phòng ngủ đã đến đông đủ, cô kinh ngạc nói: “Các cậu cũng bỏ tiết luôn sao?”

Liễu Bảo lộ ra nụ cười tà ác, bĩu bĩu môi ý bảo Ô Thiến Hàm và Thượng Bình giúp một tay: “Giáo sư phân tích đầu tư chính là Tô Dịch, cho nên cậu thua rồi nhé. Nhanh, tớ đã ngứa mắt cái quần này của cậu lâu nay rồi, mau mặc cái quần thời thượng này vào, cả đôi giày nữa, đổi sang giày cao gót…….. Mau mau…………..”

Cô bị tay của Ô Thiến Hàm làm nhột, cười ha ha ngăn cản hoàn toàn vô dụng, thay đồ cực kỳ nhanh gọn lẹ, ba người vỗ vỗ tay, hài lòng gật đầu một cái.

Liễu Bảo vuốt ve Mục Tiểu Tuệ không nói gì, Ô Thiến Hàm lập tức đập cái ‘Bốp’ lên tay Liễu Bảo, khiến cô ta đau đến phát khóc.

“Cẩn thận cái tay của cậu, sờ mó bậy bạ.”

Bây giờ Liễu Bảo nghiêm túc trở lại: “Tiểu Tuệ Nhi, tính tình của cậu như thế nào bọn tớ hiểu hết.” Dứt lời cô kéo ngăn kéo bàn của Mục Tiểu Tuệ ra nói tiếp, “Cậu có ba tấm thẻ ngân hàng, một cái là dùng để gia đình cậu gởi tiền tiêu vặt hàng tháng cho cậu, mật khẩu là ngày sinh nhật của ba cậu; một cái khác là dùng để mua đồ online, mật khẩu quá dài nên cậu không bao giờ nhớ được, cho nên Thượng Bình lúc nào cũng nhớ giùm cậu; còn cái thẻ cuối cùng là do trường phát, mật khẩu là sinh nhật cậu. Bốn người bọn mình đã sống chung với nhau được ba năm rồi,


/48