Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 741 (tt)

/769


Nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng Lệnh Thiên Vũ không khỏi cảm khái, không quân Lam Vũ dùng đạn cháy đối phó với người Aztec thật phí của trời, kiến trúc của người Aztec không nhiều, hiện giờ nước mưa khắp nơi, uy lực của đạn cháy bị yếu đi không ít.

Chừng hơn một tiêng sau, lục quân quân Lam Vũ chầm chậm đi ra khỏi rừng, vượt qua hào nước tiến vào trong thành trấn, các công trình kiến trúc bên trong đã bị phi dĩnh oanh tạc gần hết rồi.

Lệnh Thiên Vũ suất lĩnh bộ đội tinh nhuệ nhất tấn công lên điện thờ Mặt Trời, thu hoạch lớn ở Áo Đặc Đế Ngõa Khảm tin rằng nơi này còn có nhiều tài phú hơn, nên quân Lam Vũ cần phải khống chế nơi này ngay lập tức.

Có lẽ người Aztec biết mình không kháng cự được quân Lam Vũ, hoặc có lẽ không để ý tới châu báu, cũng có thể là đám chiến sĩ Hổ Châu Mỹ và tăng lữ chết hết rồi, dù sao quân Lam Vũ tiến lên không gặp chướng ngại đáng kể nào.

Mơ hồ Lệnh Thiên Vũ thấy kỳ quái, trong lúc mưa bom bão đạn như vậy đám tăng lữ kia không ngoan ngoãn nấp trong điện thờ, còn hoảng hốt chạy ra ngoài, đúng là một lũ bại não.

Chốc lát sau, lục quân dọn ra một khoảng đất trống cho phi dĩnh hạ xuống, tiếp đó bộ đội lính dù cũng xuống theo, vốn theo kế hoạch là để hiệp trợ tác chiến, cần hai binh chúng khác nhau tiến vào điện thờ, tiêu diệt kẻ địch rồi phong tỏa lại, đợi người của bộ tài chính tới xử lý.

Hiện giờ xem ra không phải chiến đấu rồi, chỉ cần vào trong điện thờ tham quan một vòng, sau đó lấy giấy niêm phong dán lại là xong chuyện.

Chuyện này làm lần đầu thì hưng phấn, nhìn thấy châu báu mắt như muốn lồi ra, nhưng làm lần thứ hai là mất hứng, vì số tài sản đó phải nộp hết cho quốc gia, nên bọn họ chẳng tích cực mấy.

- Tôi chưa từng thấy nhiều điện thờ hùng vĩ như vậy.

Nhìn thấy Trình Thư Kiếm tới, Lệnh Thiên vũ cảm khái nói, nhìn từ phía dưới điện trờ Mặt Trời đúng là như Thiên Thượng Nhân Gian trong truyền thuyết, so với tất cả công trình Lệnh Thiên Vũ nhìn thấy đều tráng lệ hơn.

- Phải, không biết phí mất bao nhiêu nhân lực vật lực.

Trình Thư Kiếm gật đầu tán đồng.

Ở phương diện cung phụng thần linh người Atez đúng là không tiếc thứ gì, toàn bộ tài phú tích lũy được đã bị thần lĩnh giữ mất như thế.

Tiền không lưu thông thì không phải là tiền nữa, câu nói này không biết ai nói ra đã trở thành tiêu điểm tranh luận kích liệt của báo chí đế quốc Lam Vũ.

Người ủng hộ thì cho rằng đem tiền bỏ vào ngân hàng hoặc quý bảo hiểm là ngu xuẩn nhất, dùng não hoặc dùng sức kiếm tiền cũng không phải là lý tưởng, mà lý tuởng nhất là dùng tiền kiếm tiền, đó mới là cách kiếm tiền nhanh nhất.

Người phản đối cho rằng, đem toàn bộ tiền vào thị trường là qua nguy hiểm, không cẩn thận một chút ngay cả vốn cũng mất sạch, thực tế đúng là có người vì thế mà tự sát.

Đương nhiên đối với những quân nhân như Lệnh Thiên Vũ mà nói, mấy lý luận kinh tế đó bọn họ không hiểu, không quan tâm.

Nhưng ai mà biết nếu như người Aztec không thờ thần linh sẽ có kết quả ra sao? Có lẽ bọn họ cũng y hệt bao bộ lạc khác, sẽ lặng lẽ biến mất lặng lẽ trong dòng lịch sử.

Người Aztec không có tin ngưỡng sẽ là một quần thể không có sức chiến đấu, có lẽ chẳng cần đợi quân Lam Vũ xuất hiện cũng đã bị đánh bại rồi.

Tín ngưỡng lúc nào cũng có sức mạnh lớn nhất cho dù là tín ngưỡng không tốt.

Điện thờ Mặt Trời co vút không nhìn thấy bóng dạng một tăng lữ nào cả, chỉ có ánh mặt trời chiếu lên tảng đá trắng, trông vô cùng tĩnh mịch, quỷ dị làm các chiến sĩ từng trải cảm giá không lành, nắm chặt súng chĩa về phía cửa lớn.

Lệnh Thiên Vũ cũng cảm thấy có chút không khí khác thường, tựa hồ bên trong điện thờ có nguy hiểm chưa được biết tới.

Bọn họ là những người tài cao gan lớn đương nhiên không biết sợ, nhưng dù sao đó là điện thờ, thần linh là thứ rất mơ hồ huyền ảo, ai mà biết trong đó có ẩn chứa cái gì?

Ra hiệu tất cả các chiến sĩ đề cao cảnh giác ứng phó với chuyện bất ngờ, Trình Thư Kiếm và Lệnh Thiên Vũ chầm chậm áp sát cánh cửa, cửa hoàn toàn mở rộng, bên trong không nghe thấy chúng động tĩnh gì, các chiến sĩ yểm hộ lẫn nhau tiến vào.

Tất cả mọi thứ trong điện thờ làm đám Lệnh Thiên Vũ há hốc mồm, nhưng Trình Thư Kiếm lần thứ hai nhìn thấy rồi chẳng kinh ngạc gì, tổng thể so với thu hoạch ở Đặc Áo Đế Ngõa Khảm rất rất nhiều.

Nhưng quân Lam Vũ chú ý không phải ở chỗ đó, mà là sâu bên trong điện thờ, bên ngoài rất sáng, nhưng vào trong càng tối, làm người ta bất an, ngay cả không khí cũng có mùi vị làm người ta nghẹt thờ, rất nhiều người đều cảm thấy nguy hiểm, nhưng không biết từ đâu tới.

Lệnh Thiên Vũ bỗng nghe thấy có tiếng dã thú gầm gừ, ban đầu còn tưởng là nghe nhầm, nhưng mau chóng phát hiện ra là có thật, vì các chiến sĩ khác cũng đang chăm chú lắng nghe.

Trình Thư Kiếm cũng nghe thấy, hắn dẫn mấy chiến sĩ đi theo tiếng phát ra âm thanh, kết quả nơi sâu nhất có một bức tường, vỗ lên thì cảm thấy bức tường này đã gắn liến với ngọn núi, ở giữa tựa hồ có một cánh cửa đồng rất chắc chắn, ít nhất phải dày tới nửa mét.

Cánh cửa đồng đã bị mở ra, nhưng không thấy thứ gì bên trong, Trình Thư Kiếm đẩy mạnh nhưng không thấy có nhúc nhích gì, hắn cau mày giật chốt lựu đạn treo lên móc cửa rồi tức tốc lùi ra.

Uỳnh một tiếng, cánh cửa vẫn chẳng may may xuy chuyển.

Có mấy chiến sĩ chuẩn bị đặt thuốc nổ phía dưới cánh cửa đồng, bỗng bên trong truyền tới tiếng bước chân nặng nề, tiếp đó sần một tiếng, cửa đồng từ bên trong đổ xuống, mấy chiến sĩ đó đều bị cảnh cửa đè bẹp, tới ngay cơ hội kêu cứu cũng chẳng có, chết ngay tại chỗ.

Chuyện bất ngờ đã xảy ra!

Lệnh Thiên Vũ còn chưa kịp phản ứng lại một con dã thú khổng lồ màu xám đã xuất hiện sau cánh cửa đồng, vì ánh sáng không tốt nên mọi người không nhĩn rõ, chỉ cảm giác nó rât rất lớn, tường đá bên cửa động cũng bị nó cào nát như phấn.

Thình lình con thú khổng lồ há mồm, có thứ gì đó rơi xuống, thì ra là xác người còn chưa ăn hết, từ số y phục sót lại thì hẳn là đám tăng lữ thuộc loại cao cấp nhất, không biết sao lại chết trong miệng nó.

Con thú càng ra ngoài càng tỏ ra hung dữ, thân thể nó vốn có rất nhiều sợi sích lúc này đã đứt toàn bộ, chỉ tùy tiện lắc mình là có đầu xích rơi xuống đất phát ra tiếng xoang xoảng, chạm vào sàn lát vàng tóe lửa.

- ***, cái thứ gì đây?

Trình Thư Kiếm cả kinh, rút súng tiểu liên xả một trảng liền lên người con dã thú, nhưng nó chẳng may may phản ứng, như ném bùn vào biển, bắn xong một băng đạn, con dã thú đã cách hắn năm mét, hơi thở hôi thối làm hắn thiếu chút nữa ngất xỉu, hắn liền xoay người bỏ chạy.

- Rút lui!

Lệnh Thiên Vũ thét lên, đồng thời ra hiệu nhắc nhở các chiến sĩ xung quanh sẵn sàng chiến đấu, con dã thú này hung dữ, nhưng quân Lam Vũ không sợ, họ có đủ lý do tin con quái vật mà đạn bắn không chết còn chưa ra đời.

Lúc này các chién sĩ xung quanh đã tập trung hết lại ngẩng đầu nhìn con quái thủ ngày càng gần này, nó ít nhất phải cao bằng ngồi nhà năm tầng, người to bằng hai gian phòng, trông hơi giống voi, nhưng nhìn ký lại không giống, nó là con thú có thân hình khổng lồ, móng vuốt sắc nhọn, và cái mồm lúc nào cũng có thể nuốt chửng cả con người.

Người thường nhìn thấy nó phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, thứ hai là bỏ chạy, Trình Thư Kiếm cũng thế, còn may mà nó di động rất chậm đi tới trước mặt các chiến sĩ, mấy chục mét mà mất hơn cả phút.

Tạch tạch tach…

Các chiến sĩ không ngừng nổ súng, đạn rào rao như mưa bắn lên thân hình khổng lồ của nó, nhưng nó vẫn không sao cả, chỉ có gần mắt bị thương, có chất lỏng màu xanh lục chảy ra, nó không biết sợ chết gần gừ xông tới.

Lệnh Thiên Vũ và Trình Thư Kiêm đều có chút sợ hãi, đây rốt cuộc là thứ quái vật gì mà đạn bắn không chết?

- Nó là con gì thế?

Hai người nghe thấy bên cạnh có người hỏi.

- Người Tháp Lợi Phật gọi nó là Behemoth …

Có người trả lời, nhưng bị tiếng súng che lấp.

Trong tích tắc bọn họ nói chuyện các chiến sĩ đã đồng loạt thay đạn, đạn vừa gián đoạn, con quái thú vung mong vuốt kết quả vách tường bên trái sụp xuống như đậu hũ, khí thế kinh người.

Lệnh Thiên Vũ cau mày như đã nghe thấy cái tên Behemoth từ đâu rồi, hắn không sợ, nó lợi hại lắm thì cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi, súc sinh chẳng lẽ có thể đấu lại với người sao? Không thể.

Chỉ có điều xem ra muốn giết con quái vật này có hơi có, da nó quá dày, đạn gây tổn thương không lớn, phải đổi vũ khí khác.

Trình Thư Kiếm khoát tay bảo các chiến sĩ tạm thời rút lui khỏi điện thở, bản thân ở lại đoạn hậu, các chiến sĩ yểm hộ lẫn nhau chầm chầm rút lui, con quái vật đuổi sát đằng sau, thi thoảng nói lại bóp nát tường, ném gạch đá tới, làm quân Lam Vũ có chút khốn đốn, phải tăng tốc chạy ra ngoài.

Khi xuống núi, có người nói:

- Ta hiểu vì sao nơi này không có voi rồi, có loại quái thú hung hãn thế này thì voi sao có thể là đối thủ của nó…

Trình Thư Kiếm gõ đầu chiến sĩ đó, nói:

- Đừng nói lung tung!

Lời vừa mới dứt, cánh cửa lớn của điện thở bị con quái thú phá hủy, cánh cửa đồng dầy đổ xuống như một món đồ chơi, tựa hồ có cảm giác như tháo cũi xổ lồng, con quái thú giơ tay lên trời gầm lớn.

Lúc này ánh mắt toàn thể mọi người đều tập trung cả vào nó, quân Lam Vũ, Lang võ sĩ, thậm chí là người Aztec còn sống sót.

Lệnh Thiên Vũ sai người mang súng máy tới, hắn không tin mấy nghìn người đối phó không lại một con quí thú, dám đối địch với quân Lam Vũ, quái thú gì cũng không bỏ qua.

Lệnh Thiên Vũ nhìn phía sau mình, nổ súng thu hút con quái thú, trước thần điện là một quảng trường rộng hơn vạn mét vuông, xung quanh không có vũ khí gì cho nó lợi dụng, chỉ cần dụ nó tới nơi này, quân Lam Vũ sẽ cho nó biết tay.

Quân Lam Vũ chầm chậm rút lui, con quái thủ đuổi theo sau, nửa tiếng sau nó đã rơi vào cạm bẫy, quảng trường tập trung ba trăm chiến sĩ, súng máy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Con quái thú đi vào quảng trưởng, đại khí nhìn thấy nhiều con mồi như vậy, không ngừng ngửa mặt lên trời gầm rống cực kỳ hưng phấn, âm thanh chứa sức mạnh cực lớn, không ít chiến sĩ phải che tai lại để khỏi thủng màng nhĩ. Nguồn: http://truyenyy.com

Tạch tạch tach…

Lệnh Thiên Vũ phất tay, ra hiệu các chiến sĩ tự do xạ kích, toàn bộ đạn dược đều bắn lên người nó, không có lấy một viên nảy ra, nhưng nó không bị thương tổn lớn lắm, vẫn gầm rú như đạn làm nó thêm phẫn nộ, móng vuốt vung lên càng nhanh.

Lệnh Thiên Vũ cảm thấy bực bội, bọn họ toàn dùng vũ khí hạng nhẹ nên không đủ trí mạng, cả súng máy cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm với con quái vật khổng lồ này.

- Vũ khí cỡ nòng lớn, chúng tôi cần vũ khí cỡ nòng lớn.

Trình Thư Kiếm hét lên với Hứa Nho Long ở đằng xa, bởi vì đại cục cơ bản đã ổn định, nên Hứa Nho Long cũng đã xuống đất.

- Chúng tôi không có, nếu như cần phải về vửa cảng Tháp Lợi Phật chuyển tới, đi lại cần tới sáu tiếng.

Hứa Nho Long bất lực nhún vai, trên phi dĩnh cũng lắp súng máy Bạo Phong Vũ, đạn tuy nhiều, nhưng sức sát thương cũng như của lục quân, mà tạc đạn thì dùng hết rồi, nếu không cho con Behemoth này thử một phát tạc đạn siêu cấp.

- Sáu tiếng không kịp nữa.

Trình Thư Kiếm lắc đầu, ai đảm bảo trong sáu tiếng đó con quái thủ này có bỏ chạy không? Rừng nhiệt đới cái gì không nhiều, chỉ nhiều cây, nếu nó chạy vào rừng thì phiền rồi.

Hứa Nho Long chỉ đành nói:

- Vậy … tôi gọi phi dĩnh tới giúp, thế nào cũng giữ nó lại…

Lệnh Thiên Vũ cũng đi tới hỏi:

- Tình hình thế nào?

Trình Thư Kiếm lắc đầu:

- Không quân cũng không tìm thấy vũ khí có sức sát thương lớn, chỉ đành kéo dài thời gian.

Lệnh Thiên Vũ gật đầu.

Không quân không có vú khí cỡ nòng lớn tức là bọn họ phải dự vào súng ống hiện tại, xem ra không phải là chuyện dễ, một số chiến sĩ thử ném lựu đạn, nhưng sau khi hàng loạt quả lựu đạn rơi xuống, nó vẫn khỏe như vâm, chỉ có vết rách rất nhỏ trên người.

Đương nhiên đây là hiện tượng tốt, nói rõ dưới vũ khí của quân Lam Vũ con quái thủ này vẫn bị thương, chi là thương tích không đáng kể mà thôi, theo tốc độ này mà tính toàn bộ đạn dược của họ sẽ tiêu hao hết trên người nó, đây chẳng phải là chuyện vui vẻ gì.

Còn may nơi này trống trải, con quái thú không có vũ khí nên không thể làm bị thương quân Lam Vũ, vấn đề an toàn không lớn.

Mặc dù móng vuốt nó sắc bén mạnh mẽ, nhưng tốc độ di chuyển chậm, không đuổi kịp quân Lam Vũ, một lúc sau nó bắt đầu tức tối, đạn bắn lên người như mưa làm nó khó chịu, lại không có cơ hội đánh trả, nên bắt đầu đi vào khu rừng bên cạnh.

- Bắn! Bắn đi! Đừng tiếc đạn.

Lệnh Thiên Vũ quát lên, hắn nhìn một cái là biết con quái thú này muốn lấy gỗ làm vũ khí, nếu để nó đi vào rừng, một lát nữa cây cối sẽ rầm rầm ném tới.

Tứ thì đạn lại như mưa trút lên người nó, con quái thủ như một ngọn núi vẫn di dộng, nơi nó đi qua các chiến sĩ vội vàng rút lui, đội hình bị nó làm loạn hết, con quái thú kéo lê thân hình nặng nề đi vào khu rứng bên cạnh.

Lệnh Thiên Vũ bực bội nhưng không làm gì được, đành trơ mắt nhìn con quái thú thành công đi vào rừng, nhưng cái cây hai người ôm bị móng vuốt của nó vung lên một cái đổ rạp hàng loạt.

- Đừng truy kích nữa, trong rừng quá nguy hiểm, để cho chúng tôi.

Thấy lục quân chẩn bị đuổi theo, Hứa Nho Long bình tĩnh nói, con quái thú đi vào rừng, lục quân rơi vào thế yếu, con quái vạt đó chỉ cần quơ tay một cái là có vô số vũ khí, vì tránh thương vong quân Lam Vũ không dám tới gần.

- Cũng được, giao cho các anh, chú ý an toàn.

Lệnh Thiên Vũ gật đầu, lúc này con quái thú đã càng đi càng xa, sắp biến mất trong tầm mắt của bọn họ, khu rừng thành nơi yểm hộ tốt nhất cho nó, lúc này lục quân đuổi theo thương vong sẽ rất lớn.

Một lúc sau, phi dĩnh bắt đầu tới xung quanh con quái thú, chặn đứng nó lại, súng máy không ngừng xả đạn, con quái thú gầm gừ vung máu vuốt lên, tiếc là người nó chưa đủ cao, thỉnh thoảng nó cũng ném gỗ lên, nhưng vì khoảng cách quá xa, không làm bị thương phi dĩnh được.

Nhìn cái thứ to lớn kia di động trước mắt nhưng không có cách nào làm nó bị thương, con quái thú phẫn nộ như bị ức hiếp, nó không cam tâm, nhưng không làm gì được, phi dĩnh cũng chẳng làm gì được nó.

Mọi người đều biết, đạn cứ bắn xuống thì thế nào cũng giết được nó, vấn đề là quá trình này hơi lâu, con quái thú này sức sống mạnh mẽ, chống cự một thời gian là dễ dàng, nếu nó thấy tình thế không ổn bỏ chạy, hoặc quân Lam Vũ mà hết đạn thì chẳng làm gì nổi nó.

Một tiếng ư?

Hay hai tiếng?

Thậm chí cả ngày?

Lệnh Thiên Vũ không tính toán được.

Song không ai ngờ được kết quả nằm ngoài dự liệu của mọi người, hai mươi phút sau cuộc chiến đã kết thúc.

Thì ra khi đối kháng với nhau, một chiến sĩ không có gì nổi bật đã trở thành công thần của cuộc chiến, chiến sĩ này âm thầm di chuyển tới bên cạnh, leo lên một cây đại thụ, hắn buộc lựu đạn vào nhau rồi lấy hết sức ném tới.

Mục tiêu là miệng con quái thú.

Con Behemọt lúc này đang gầm gừ như muốn nuốt phi dĩnh vào bụng, nhìn thấy có thứ nho nhỏ bay tới, nó không chút do dự nuốt vào bụng.

Chuyện còn lại thì đơn giản rồi.

Uỳnh…

Lựu đạn phát nổ trong bụng nó, dù tiếng nổ không rõ ràng lắm, nhưng phản ứng của con quái thú rất lớn, bụng nó bị rách một khe lớn, da nó rất chắc chắn, nhưng không đại biểu cho nội tạng của nó cũng thế, uy lực của ba quả lựu đạn vẫn đủ xé nát lục phủ ngũ tạng của nó.

Nhưng dù là thế nó vẫn không lập tứ ngã xuống, vẫn vùng vẫy trước khi chết, nó phát cuồng rồi, ý thức không rõ ràng nữa, cho nên cứ loạng choạng đâm đầu về phía trước như say rượu, khu rừng trước mặt nó yếu đổ rạp xuống.

Chiến sĩ kia cũng không may mắn tránh khỏi, cái cây hắn nấp cũng bị con dã thú xô đổ, hắn từ trên cao rơi xuống, khi hiến đấu kết thúc chỉ còn tìm được thi thể của hắn.

Chiến sĩ tới từ nước Y Mộng này mới nhập ngũ chưa được một năm, Lệnh Thiên Vũ thậm chí không biết tên của hắn.

Nhưng chính chiến sĩ nghé non không biết sợ hổ này đã lập công lớn.

Con quái thú cuối cùng cũng ngã xuống.

Ầm ầm ầm….

Con quái thú siêu cấp ngã xuống, lại đè sập một mảng rừng lớn.

Gần tới hai mươi phút sau, đám Lệnh Thiên Vũ mới tin chắc nó chết rồi, tới gần bên người nó, chỉ thấy người nó chi chit lỗ đạn, có chiến sĩ lấy dao moi đạn ra, phát hiện đạn bắn vào người nó chỉ được 7,8 cm hiển nhiên không tới được chỗ yếu hại.

Trình Thư Kiếm cau mày nhìn thi thể của nó:

- Con quái thú lợi hại như vậy, sao người Aztec không sớm thả nó ra?

Lệnh Thiên Vũ không biết lắc đầu.

Đúng thế, người Aztec đã nuôi con quái vật lợi hại như thế sao không thả ra, cho dù nó không cứu được vận mệnh bại vong của người Aztec thì ít nhất cũng có thể tăng thêm thương vong cho quân Lam Vũ.

Trình Thư Kiếm gãi đầu, nghĩ mãi không ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ đành đổ cho người Aztec quá ngốc mà thôi.

Hắn không biết, nếu như có vũ khí lợi hại tới chừng đó thì người Aztec đã sớm thả ra rồi, con Behemoth này là do người Aztec ngẫu nhiên bắt được, chứ không phải là nuôi, sau đó nhốt nó trong thần miếu làm bảo vật, nó là vật cưỡi của thần Mặt Trời, người Aztec cũng chẳng khống chế nổi nó.

Nói cách khác người Aztec cũng rất sợ nó, nếu như thả nó ra, thì chắc chắn người Aztec gặp họa trước, có lẽ chẳng cần quân Lam Vũ tới nó đã hủy Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan rồi, đạn dược đối phó với nó còn khó khăn nói chi tới cung tiễn.

Tiếng súng dần thưa thớt, điện thờ Mặt Trời tăm trong ánh vàng rực rõ, tựa hồ vẫn trang nghiêm hùng vĩ như thế, chỉ có thành trần tan hoang, đang lặng lẽ kể lại chuyện vừa mới xảy ra.

Tiếp đó không lâu Dương Tú Phong tới nơi, trước tiên là thăm thi thể con quái thú, chụp ảnh lưu niệm, sau đó đi thăm điện thờ lớn nhất của người Aztec, đối diện với nó y cảm nhận sâu sắc được sức mạnh của nhân loại.

Vô số nhân viên bộ tài chính phong tỏa lấy điện thờ, chiếm lấy tài phú bên trong, mấy tiêng sau các ký giả cũng tới nơi, trọng tâm chú ý của bọn họ là con quái thú kia, tin rằng nó đủ cho các nhà khoa học nghiên cứu mấy năm rồi.

Sau cuộc chiến không lâu, người Tháp Lợi Phật sai sứ giả tới A Khắc Tô, yêu cầu người Trụ Tư lập tức bày tỏ thái độ, lần ngày người Trụ Tư tinh mắt hơn nhiều rồi, thấy kết cục người Aztec ngay trước mắt, người Trụ Tư quyết đoán thể hiện, sẽ phong tỏa A Khắc Tô không cho một người Aztec nào chạy thoát.

Để bày tỏ thành ý của mình, người Trụ Tư lập tức phải người đi đánh Đặc Tư Khoa Khoa, hoàn toàn cắt đứt đường lui của người Aztec.

Tất cả chuẩn bị đầy đủ, quân Lam Vũ lập tức phát động tổng tấn công Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc lan.


/769