Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 750 (tt)

/769


- Xông lên!

Từ Bân tức giận quát, thúc các chiến sĩ mau chóng tiến lên. Công lao sắp đến tay bị bộ đội lính dù và không quân cướp mất, thật quá tệ hại.

Trung đoàn một bọn họ khó khăn lắm mới kiếm được nhiệm vụ này, trong đó đúng là được quan tư lệnh Trầm Lăng Vân thiên vị vì bọn họ là bộ hạ cũ, nếu như biểu hiện không xuất sắc sẽ làm mất mặt Trầm Lăng Vân.

Dưới sự phối hợp của bộ đội lính dù, hải quân lục chiến mau chóng chiếm lĩnh được cửa cảng, đồng thời dọn dẹp chướng ngại vật, chiếc thuyền vận chuyển đầu tiên mau chóng cặp bến, va chạm vào cầu tầu sắp xập tới nơi.

Bối Giai Thịnh dẫn một đại đội hải quân lục chiến xuống thuyền, thay thế công tác của Từ Bân, vì thế Từ Bân tập hợp bộ đội, chuẩn bị đợt tiến công tiếp theo.

Trên chiến trường tên bay đạn lạc, chiến sĩ bình thường rất khó duy trì trật tự chỉ có những tên gia hỏa từng huyết chiến, toàn thân sát khí đằng đằng mới có thể làm người ta không rét mà run.

Cũng chỉ có bọn họ mới biết vật tư cần thiết nhất cho chiến trường, có thể giảm bớt công đoạn thừa.

Ngày càng có thêm nhiều thuyền vận chuyển cập bến, trong một tiếng đã có gần một nghìn chiến sĩ lên bờ,Thần Ninh cùng đã xuất hiện, bọn họ tới đã tuyên bố một chuyện, hải tặc Ca Âu muốn đuổi quân Lam Vũ đi là không thể nữa rồi

Đương nhiên, khoảng cách tới chiến thắng còn xa lắm. Sau khi chiếm được cửa cảng. quân Lam Vũ triển khai đội hình chiều sâu, mở rộng khu vực đổ bộ, hải tặc Ca Âu kháng cự không mạnh lắm. quân Lam Vũ dễ dàng chiếm được mục tiêu.

Nhưng đây không phải là cảnh quân Lam Vũ muốn nhìn thấy. Rất nhanh, Đặc Lan Khắc Tư và Trầm Lăng Vân cùng nối nhau lên bờ, bọn họ lập bộ chỉ huy lâm thời ở gần cửa cảng, thương lượng đối sách, hải tặc Ca Âu chủ động rút lui làm bọn họ thất vọng, xem ra lũ chuột này cũng không dễ bắt.

-Xem ra chủ lực của hải tặc Ca Âu không có ở cửa cảng.

Đặc Lan Khắc Tư nhìn ra cửa cảng hỗn loạn, dù có Từ Bân đang chi huy, nhưng vẫn rất bừa bộn, nhất là vật tư vận chuyển không cần thiết như thực phẩm cứ bị bỏ xuống, kết quả đám Từ Bân phải đẩy lên bãi cát.

-Phải, hẳn là rút vào trong lục địa rồi.

Trầm Lăng Vân châm thuốc, trầm tư nhìn bản đồ.

Bản đồ quân sự đảo Đại Mã Cáp rất sơ xài, trừ mấy địa danh, ngay cả những độ cao cơ bản cũng chẳng có, cùng đành vậy, nơi này là vùng man hoang bị đế quốc Đường Xuyên bỏ qua, khi xưa Đường Lãng tới đây cùng chẳng đo đạc, có mấy địa điểm cơ bản là khá rồi.

- Liệu bọn chúng có chạy không?

Đặc Lan Khắc Tư càu mày, kéo ghế tách ra, tránh mùi thuốc lá của Trầm Lăng Vân.

Trừ thích bài bạc thì Đặc Lan Khắc Tư là dị loại của quân Lam Vũ, chưa bao giờ hút thuốc, rượu chỉ thi thoảng, nhưng từ sau lần bị Phất Lai Triệt lừa một vố, moi mất quan chi huy pháo Tái Nhĩ Đái, nên hắn cùng không uống rượu nữa.

Chuyện hắn mê nhất mỗi ngày là đánh bài với đám tham mưu, bọn họ mà bận thì hắn chơi một mình, trình độ của hắn quá tồi tệ, ai cùng thắng được hắn, trong hạm đội Bắc Hải, ít nhất có một phần ba quan binh là chủ nợ của hắn.

Trong trường hợp không chính thức, các quan binh hạm đội Bắc Hải đều thích khoe khoang, ta lại thắng quan tư lệnh bao nhiều kim tệ.

Có tình báo tuyệt mật cho biết, lương của Đặc Lan Khắc tư đều trả nợ hết, Dương Túc Phong nhiều lần điều chỉnh lương cho hắn, nhưng vẫn chẳng còn lấy một xu, may mà quân nhân được ăn uống miễn phi, nếu không quân Lam Vũ sẽ có tướng quân bị chết đói.

Vì chuyện nàv Đặc Lan Khắc Tư bị công kích rất nhiều, cả một chồng văn bản chồng chất trên bàn Dương Túc Phong, chủ đề là hai chữ "đánh bạc".

Nhưng không biết vì sao. Dương Túc Phong chưa từng có ý muốn cách chức Đặc Lan Khắc Tư, nhiều người không hiểu vì sao Dương Túc Phong lại thiên vị Đặc Lan Khắc Tư như thế.

Sau này có cao nhân chỉ điểm, trước kia hải tặc Ca Âu hoành hành, tất cả mọi người đều tiu ngỉu, nếu Đặc Lan Khắc Tư không có chút thủ đoạn đặc thù, sao có thể kích thích sĩ khí các quan binh? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Đánh bạc tất nhiên không tốt nhưng đánh bạc cũng là một loại thủ đoạn. Ngay cả tiền của quan tư lệnh cũng dám lấy, còn sợ hải tặc Ca Âu sao?

- Các nàng phải tìm cho Đặc Lan Khắc Tư một cô nương tốt, phải biết quản lý tiền. Đương nhiên, cứ để lâu như vậy cũng không tốt, Dương Túc Phong nhiều lần nói với đám Tiêu Tử Phong, muốn để Đặc Lan Khắc Tư thành gia lập nghiệp.

Song, Đặc Lan Khắc Tư không hợp tác với thống soái tối cao lắm, đương nhiên hắn cũng không cự tuyệt, cũng không tỏ thái độ, cứ bám chặt lấy chiến hạm, rõ ràng là có ý đối phó, cô nương người ta dù sao cùng xấu hổ, thế nào cùng không thể tới hạm đội tìm hắn chứ, làm như người ta không gả đi nổi vậy.

- Kệ, cứ để đánh nhau xong rồi hãy nói.

Liền mấy lần, Đặc Lan Khắc Tư tỏ ra không tích cực, Dương Túc Phong cũng chẳng thèm làm hoàng đế không gấp thái giám đã gấp nữa.

Y thậm chí còn nghi ngờ Đặc Lan Khắc Tư khẩu vị có vấn đề, không thích nữ nhân, vì thể lén hỏi A Phương Tác, kết quả bị A Phương Tác cho một trận tối tăm mắt mũi, nói y mới có vấn đề, mẹ con cô cháu người ta lôi hết cả lên giường, còn không sợ người khác biết, đúng là quá hoang đường.

Song chính một người như thế đã âm thầm đạp hải tặc Ca Âu xuống nước biển Caribe lạnh băng, làm bọn chúng từ ba chục vạn tên lúc hưng thịnh. tới giờ còn chưa tới bảy tám vạn, tất cả chiến hạm và trang bị mất sạch, số còn lại chỉ kéo dài chút hơi tàn.

Theo cùng hải quân lục chiến tiến sâu vào đảo, tư liệu tình báo liên quan được đưa tới. qua phân tích Trầm Lăng Vân và Đặc Lan Khắc Tư đoán chủ lực hải tặc Ca Âu có thể toàn bộ đã di tản vào trong nội địa quần đảo Đại Cáp Mã rồi.

Đặc Lan Khắc Tư thong thả nói:

- Liệu có phải bọn chúng thích ăn cỏ không?

Quần đảo Đại Cáp Mà rất hoang vu, căn bản không có lương thực gì, tựa hồ cũng không có nhiều thú săn lắm, hải tặc Ca Âu rút vào trong đó, chỉ có cỏ mà ăn, tới mùa đông, sợ rằng cỏ cũng chẳng có.

Trầm Lăng Vân cười hăng hắc:

- Có quỷ mới biết, có lẽ bọn chúng uống nước thôi cũng sống được.

Đặc Lan Khắc Tư nói:

- Xây tường cao, tích nhiều lương, chúng ta đợi bọn chúng quay lại.

Đó là tư tưởng tác chiến chủ đạo ở đây, quân Lam Vũ sẽ xây dựng mấy cửa cảng, dựng tường thành và pháo đài. bố trí lưới hỏa lực, đợi hải tặc Ca Âu không chịu nổi nữa thì tiêu diệt một mẻ.

Quần đảo Đại Mã Cáp vào mùa đông không có lương thực, khí hậu cực rét buốt, hải tặc Ca Âu khẳng định là không chịu được, dù tự sát bọn chúng cùng sẽ chạy ra.

Cát Liệt Nhĩ Mạc vì sao lại đưa ra lựa chọn này.

Nói ra còn liên quan tới Phất Lai Triệt, chính hắn pháo kích làm hải tặc Ca Âu sợ vỡ mật. Cát Liệt Nhĩ Mạc không ngốc, hắn hiểu hải tặc Ca Âu không phải đối thủ của quân Lam Vũ, không thể kháng cự được hỏa pháo, nếu bọn chúng còn ở gần cảng sẽ mau chóng bị diệt sạch, nên hắn quvết định rút lui.

Có lẽ trong nội địa rất tệ, nhưng tệ thế nào còn tốt hơn là chết trong tay quân Lam Vũ, nhưng khi đó cơ bản hắn không ngỡ tới, trên thế giới còn nhiều chuyện bi thảm hơn tử vong, như đói, lạnh, đói lại thêm lạnh...

Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này rồi.

Cảng Kiều Trì Đôn, quần đảo Đại Mã Cáp.

Mùa đông năm 1733 hình như tới đặc biệt sớm, bắt đầu từ tháng 9 tuyết trắng như lông ngỗng đã đổ xuống, loại tuyết lớn này thường tới tháng 5 năm sau mới kết thúc.

Tuyết làm cả quần đảo Đại Mã Cáp trở thành một mảng trắng mênh mông, không có chút bóng người cũng như dấu vết sinh mạng nào hoạt động, tới tháng 10 tuyết tựa hồ giảm bớt nhưng không dừng lại.

Ngày hôm đó không có tuyết rơi, bầu trời u ám tựa hồ dự báo lại sắp có tuyết lớn đổ xuống, ở bên ngoài cảng Kiều Trì Đôn,. trên mười ngọn tháp canh xi măng cốt thép, cờ sư thúi màu lam tựa hồ cũng bị đóng băng rồi, không có gió chỉ có cái lạnh, trước khi có tuyết lớn tựa hồ luôn như vậy.

Tất cả lính canh đều mặc áo bông dày, bên trong giày ai cũng đi ba bốn lớp tất, do thời tiết quá lạnh, mỗi người chỉ đứng gác được một tiếng, khi đứng gác còn được nhắc nhờ phải thường xuyên hoạt động, tránh để bị đóng băng.

Thi thoảng có quan quân đứng trên tháp canh, nâng kính viễn vọng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng hải tặc Ca Âu.

Mùa đông đã qua hai tháng rồi hải tặc Ca Âu đáng lẽ phải chịu không nổi mà xuất hiện. trừ khi bọn chúng chấp nhận chết trong xó xỉnh không ai hay biết nào đó.

- Nơi nàv đúng là một hòn đảo chết.

Có quan quân đã trả lời câu hỏi lãnh đạo cấp trên như thế.

Sau khi quân Lam Vũ chiếm quần đảo Đại Mã Cáp, cũng có ký giả từng tới đây phỏng vấn, trừ sự tích anh hùng ra, bọn họ hứng thú muốn vén tấm màn bí mật ở phía bắc quần đảo Đại Mã Cáp.

Nhưng làm bọn họ thất vọng, ở nơi này từ quân Lam Vũ ra thì chẳng còn thấy vật sống nào, không có cả động vật và thực vật, chi có hoang vu, cằn cỗi.

Có ký giả viết quần đảo Đại Mã Cáp trừ đá ra thì chỉ có đá, đá khắp mọi nơi, đá đủ mọi kiều, đá lớn đá bé...

Từ "đảo chết" mau chóng được truyền đi.

Thực tế gọi vậy cũng hơi sai vì trừ quân Lam Vũ ra còn có hải tặc Ca Âu, nhưng bọn chúng sống ở những nơi quân Lam Vũ không nhìn thấy mà thôi nhưng không vì thế mà có thể phán định quần đảo Đại Mã Cáp không có người khác sống nữa.

Khi quan quân thất vọng hạ kính viễn vọng xuống, thì cách hắn mười kilomet, trên tuyết trắng bao la, có một đám người quần áo rách rưới đang đạp tuyết gian nan tiến lên, y phục bọn chúng rất rách nát, thậm chí có tên chỉ có một cái áo, lộ ra da thịt tím tái, nhưng tất cả không ngăn cản được quyết tâm tiến tới của bọn chúng.

Bọn chúng từ phương bắc xa xôi tới, không biết bọn chúng sẽ đi đâu, nếu không có hình xăm hải tặc thì chẳng ai nhận ra được bọn chúng từng là hải tặc Ca Âu tung hoành biển Caribe, mà tưởng là một đám ăn mày.

Đám hải tặc này gần ba vạn tên, căn bản không có đội ngũ gì, trong băng tuyết thế này, bọn chúng có thể chống đỡ không ngã xuống đã là giỏi lắm rồi

Đội ngũ này kẻo dài năm sáu kilomet, không tên nào nói gì, mặt cúi gằm xuống, im lặng tiến tới như những khúc gỗ di động.

Nhiệt độ quá thấp, không khí thở ra trước mũi mau chóng ngưng thành sương trắng, có thể thở ra làn sương đậm, còn có kẻ thở ra làn sương yếu ớt, thậm chí không nhìn thấy. khi mà không nhìn ra được làn sương đó là sinh mạng hắn cơ bản đã tới hồi kết, đi không bao lâu sẽ ngã cắm đầu vào tuyết, từ đó không đứng dậy nữa.

Dọc đường liên tục có hải tặc ngã xuống, những tên khác cũng chẳng nhìn lấy một cái, vẫn im lặng tiến lên.

Rất nhiêu tên phải xoa tay vào nhau, tránh cho nó không còn thuộc về mình nữa, nhưng chúng tránh được cái này thì không phòng được cái kia, thi thoảng không cẩn thận có một hai cái ngón tay để lại trong tuyết

Gần như trên người tất cả hải tặc Ca Âu đều tím xanh tím ngắt, vết thương trên người chúng cũng không có máu chảy qua, với bọn chúng lúc này thiếu đi một cái tai vài ngón chân ngón tay, xem ra chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí có tên không cẩn thận làm gãy cả mũi vẫn cứ hô hấp như thường, chẳng hề cảm thẫy đau đớn, cái lạnh đã làm bọn chúng hoàn toàn tê dại rồi.

La Đế Áo Phi và Cát Liệt Nhĩ Mạc cũng không ngoại lệ, La Đế Áo Phi Không cẩn thận làm mất mũi, vì hắn bị cảm, thấy mũi tắc khó chịu, vì thế day mạnh mũi, thế là nửa cái mũi rơi mất, nhưng hắn chẳng thấy đau còn cảm thấy khoan khoái.

Cát Liệt Nhĩ Mạc hiện giờ chi còn lại sáu cái ngón chân, nhưng vẫn đi lại vững vàng, chỉ cần có người ở bên đỡ một chút là không tụt lại quá xa.

Có điều tuy bọn chúng không để ý tới thương tích trên thân thể, nhưng trong lòng lại rất đau khổ, so với những tên hải tặc thường, tâm tình bọn chúng càng sút kém, càng hối hận.

Đối với hành động tự sát này, bọn chúng vô cùng tuyệt vọng, trước kia bọn chúng không quyết đoán rút lui, dẫn tới cục diện này.

Đối diện với quân Lam Vũ tiến công, bọn chúng rút vào sâu trong nội địa, ý đồ đánh du kích với quân Lam Vũ, bọn chúng là chủ ở đây, chiếm cứ nơi này tám năm rồi, khẳng định có thể quần thảo với quân Lam Vũ một trận, ít nhất cũng làm quân Lam Vũ phải trả giá nhất định rồi biết khó mà lui.

Song quân Lam Vũ khống chế năm cái cửa cảng rồi không truy kích nữa, mà xây dựng tháp canh cao, tường bao kín mít, hàng rào thép gai dày đặc. thậm chí đào hầm hào , cắm mũi chông, ngăn cản bất kỳ ai từ đất liền tiến vào cảng.

Mới đầu hải tặc Ca Âu còn tưởng quân Lam Vũ tích trữ lực lượng, chờ cơ hội thích hợp phát động tấn công, dù sao quân Lam Vũ muốn quen thuộc với tình hình cũng cần một khoảng thời gian.

Nhưng về sau bọn chúng phát hiện quân Lam Vũ căn bản không có ý tiến công, như không thèm để ý tới hải tặc Ca Âu nữa, an phận sống ở trong các cửa cảng.

Hải Tặc Ca Âu lại cho rằng quân Lam Vũ dùng kế dục cầm cố túng, nên chỉ ở bên cạnh theo dõi quân Lam Vũ xây dựng nhà cửa, bọn chúng có một cảm giác hoang đường, có lẽ quân Lam Vũ chuẩn bị đàm phán hòa bình với mình rồi.

Nhưng quân Lam Vũ không đàm phán, cũng không đuối giết bọn chúng.


/769