Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 756 (tt)

/769


Xưa nay hắn không biết trong điện Lôi Thần có những ai, cũng không muốn biết, hắn chỉ biết một điều, phải giết sạch người trong đó.

Ngày mai khi mặt trời mọc lên, tất cả bí mật trong điện Lôi Thần có lè sẽ bị dìm trong vũng máu.

Giết! Giết! Giết!

Binh sĩ của Tương Mã Thục Thụ lùng sục từng nhà, nhất là những nhà lớn, chỉ cần mang họ Vũ Văn, bất kể là già trẻ nam nữ, đều giết sạch vứt xác ra đường, tức thì đường phố toàn là người của gia tộc Vũ Văn bỏ chạy, bọn chúng dùng hết khả năng để chạy khỏi bàn tay của tử thần.

Song những mũi tên từ trên cao bắn xuống cắt đứt hi vọng của bọn chúng, rất nhanh, thi thể chất chồng trên đường phố.

Kỵ binh của ô Bố Nhĩ như một trận gió xông vào điện Lôi Thần, cửa điện Lôi Thần đột nhiên mở ra, trong đó có mấy chục lão nhân gầy đét, gió thổi qua, toàn bộ ánh đao chìm trong bóng tối mênh mòng.

Không ai biết bên trong xảy ra chuvện gì, chỉ có dòng máu từ cửa chảy ra, như một thanh trường kiếm chia điện Lôi Thần ra làm hai.

Vũ Vãn Phân Phương đồ sát ở Mông Thái KỲ tất nhiên mau chóng truyền tới tai Dương Túc Phong. Y chỉ nói năm chữ:

- Rất đẹp, rất bạo lực.

Sau đó không nói gì thêm.

Mông Thái Kỳ chìm vào biển lửa, khắp nơi là tiếng hò la chém giết, như địa ngục A Tu La. Chỉ có những bông cúc, sau khi nhuốm vô số máu tươi, nở càng thêm rực rỡ...

Vũ Văn Tinh Không cảm thấy rất buồn bực.

Hiện trạng của nước Mã Toa làm hắn có cảm giác không biết làm sao. Vũ Văn Lôi Đình bị diệt là chuyện trong dự đoán, chẳng có gì đáng nói, nếu như cố ép phải nói gì, thì Vũ Văn Lôi Đình chết là tốt nhất.

Vũ Văn Tinh Không luôn cho rằng thúc thúc của mình, chí lớn tài mọn, cao ngạo khinh người, luôn coi thường đám tiểu bối của mình, lúc nào cũng lấy thân phận trưởng bối giáo huấn người khác, hiện giờ chết trong tay cháu gái, đúng là chuyện làm người ta sung sướng.

Nhưng Vũ Văn Truyền Thuyết mất Mông Thái Kỳ nhanh như vậy đúng nằm ngoài dự liệu của Vũ Văn Tinh Không, làm hắn luống cuống.

Mông Thái Kỳ dù không phải là Minh Na Tư Đặc Lai, nhưng nó cũng không phải đối diện với quân Lam Vũ, hai bên vũ khí giống nhau, không có đại pháo, chỉ có thang mây, máy ném đá, nhưng tại sao Vũ Văn Truyền Thuyết lại diệt vong nhanh như thế? Thật không sao hiểu nổi.

Mất đi hai lá chắn phía bắc, Vũ Văn Tinh Không sao phải đối thủ của Vũ Văn Phân Phương? Chuyện bị tiêu diệt chỉ trong sớm chiều, dù trước kia Vũ Văn Tinh Không rất coi thường nàng, cho rằng đó đều vì Vũ Văn Chấn Thiên yêu quý mà ra.

Nhưng hiện giờ đối diện với Vũ Văn Phân Phương trên chiến trường, Vũ Văn Tinh Không đúng là không có cái gan đó.

- Tình hình thế nào rồi? Đám tình báo các ngươi đúng là rác rưởi! Ta rất thất vọng vì các ngươi! Lương tháng này của các ngươi, bớt đi một phân nửa!

Vũ Văn Tinh Không tức tối đi lại trong bộ chỉ huy, chất vấn ban tình báo của mình, làm đám tham mưu đưa mắt nhìn nhau, sau đó rón rén rút lui.

- Tình hình không hay!

Nại Nại Đặc ủy khuất nói, nhỏ tới mức chỉ bản thân mới nghe thấy.

Từ khi Vũ Văn Phân Phương tiến vào Mông Thái Kỳ, tinh thần của Vũ Văn Tinh Không không thể dùng hai từ bình thường để hình dung nữa, dù là tâm phúc của hắn xuất hiện trước mắt cũng bị chửi mắng té tát.

- Con tiện nhân đó đang làm gì?

Vũ Văn Tinh Không lại tức tối hỏi, hắn muốn biết tài sản của mình ở Mông Thái Kỳ có bị tổn thất không, trước đó Vũ Văn Truyền Thuyết không động tới tài sản cá nhân của hắn, nhưng Vũ Văn Phân Phương lại khác, nàng như muốn lột sạch tới cái khố cuối cùng của gia tộc Vũ Văn.

- Cô ta vẫn đang diệt trừ người của gia tộc Vũ Văn.

Nại Nại Đặc lí nhí nói, nhìn chằm chằm xuống đất, hắn không dám nhìn sắc mặt của Vũ Văn Tinh Không lúc này.

Quả nhiên Vũ Văn Tinh Không biến sắc, tát cho Nại Nại Đặc một cái, rống lẻn:

- Xéo.

Nại Nại Đặc tức thi có thêm năm dấu tay đỏ trên mặt, vội vàng xoav người rời đi, trong mắt thoáng hiện sát khí.

Vũ Văn Tinh Không như còn chưa xả hận, hắn lại tát cho mỗi tên tham mưu bên cạnh một cái rồi đuổi đi, nhưng dù hắn nổi điên thể nào, cùng không thay đổi được sự thực. Vũ Văn Phân Phương đang thanh trừ người của gia tộc Vũ Văn. Một chút hi vọng xa vời trước đó đã bị tắt ngúm.

Chỉ cần là người có quan hệ tới gia tộc Vũ Vãn, hoặc từng có ý quy thuận gia tộc Vũ Văn, đều bị Vũ Văn Phân Phương liệt vào danh sách đen, giết không tha.

Ngược lại những tội phạm chính trị bị gia tộc Vũ Văn bắt giữ chuẩn bị xử tử lại được thả ra hết, nàng cho bọn chúng quyền giết chết bất kỳ thành viên gia tộc Vũ Văn nào, mà không bị pháp luật xử phạt.

Vì thế ngoài quân đội ra lại có thêm một đám sát thủ "báo thù rửa hận" chuyên môn tìm người của gia tộc Vũ Văn gây chuyện. Nguồn: http://truyenyy.com

Sau khi Vũ Văn Phân Phương tiến vào Mông Thái Kỳ, nơi nàv có thể hình dung là gió tanh mưa máu, tiếng chém giết chưa bao giờ lắng xuống.

Có những kẻ tù phạm hận gia tộc Vũ Văn tới tận xương tủy kia, Vũ Văn Phân Phương dễ dàng giết chết tất cả những người mang họ Vũ Văn trong phạm vi nàng khống chế.

Lúc nàv hoa cúc ở Mông Thái Kỳ nở rất đẹp, có rất nhiều ký giả của đế quốc Lam Vũ chụp những cảnh này đăng trên báo, làm không ít người dân muốn tới đây thăm quan, nhưng đế quốc Lam Vũ đã đóng kín con đường này.

Người ờ Mông Thái Kỳ thì ai cũng biết che dấu dưới những bông hoa vàng mỹ lệ đó là dòng máu đỏ thẫm, chính máu tươi làm hoa cúc càng thêm nỡ rộc càng thêm rực rỡ.

Trước kia, người Mã Toa từng tưởng tượng Dương Túc Phong tiến vào Mông Thái Kỳ thì sẽ ra sao, đó khẳng định là một cuộc đồ sát thảm liệt, tất cả người gia tộc Vũ Văn sẽ bị quét sạch.

Nhưng Dương Túc Phong không tới, Mông Thái Kỳ may mắn thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng họ mừng quá sớm, y không tới nhưng phái một sát tinh lợi hại hơn tới.

Vũ Văn Phân Phương đã tới.

Một tuần sau, người Mã Toa mới ý thực được, Vũ Văn Phân Phương đồ sát còn chuyên nghiệp hơn cả Dương Túc Phong, hiệu suất càng cao hơn, nàng biết phải giết người thế nào mới đạt được hiệu quả cao nhất, nàng càng tàn khốc hơn Dương Túc Phong, tuyệt đối không bị tình cảm chi phối.

Rất nhiều người dân Mã Toa không tin vào cảnh trước mắt, bọn họ hoài nghi Vũ Văn Phân Phương có phải bị điên, nên mới đại khai sát giới gia tộc của mình, thậm chí có người đoán Vũ Văn Phân Phương chính lấy điều kiện này, mới được Dương Túc Phong thả ra.

Đủ các loại lời đồn, thêm vào Vũ Văn Tinh Không đổ dầu vào lửa, làm tuvệt đại đa số người dân Mã Toa tin Vũ Văn Phân Phương điên thật rồi

Nhưng Vũ Văn Phân Phương điên thật sao?

Chỉ Vũ Văn Tinh Không biết rõ, nàng không điên, chẳng qua nàng cam tâm tình nguyện làm công cụ sát nhân cho Dương Túc Phong mà thôi, hơn nữa tựa hồ Vũ Văn Phân Phương còn là người chủ động.

Từ sau khi bị gia tộc Vũ Văn bán đứng, nàng đã căm hận gia tộc này rồi, giờ có cơ hội quay lại. đương nhiên không nương tay với gia tộc Vũ Văn.

Hơn nữa Vũ Văn Phân Phương muốn ngồi vững trên ngai vàng, không trừ có tận gốc mà được sao?

Song có thể trách Vũ Văn Phân Phương trở mặt vô tình sao?

Trước kia, nếu không phải gia tộc Vũ Văn hi sinh nàng đổi lấy Vũ Văn Lôi Đình, chuyện này sẽ không xuất hiện.

Bất quá Vũ Văn Tinh Không đoán, khả năng lớn nhất là Vũ Văn Phân Phương biết mình không phải là người của gia tộc Vũ Văn, cha mẹ nàng cũng chết không rõ ràng, từ tình huống khi đó, Vũ Văn Phân Phương có thể hoài nghi gia tộc Vũ Văn giết cha mẹ mình, cũng chẳng phải là chuyện hoang đường gì.

- Con tiện nhân này...

Vũ Văn Tinh Không đi lại trong bộ chỉ huy nguyền rủa Vũ Văn Phân Phương, hắn biết mình không phải là đối thủ của nàng, chút tự biết mình này hắn vẫn có, nên chỉ đành dùng miệng phát tiết

Hai tiếng sau, Nại Nại Đặc quay lại, năm dấu tay trên mặt vẫn rõ ràng.

Vũ Văn Tinh Không quát:

- Lại có chuvện gì?

Nại Nại Đặc nhỏ giọng nói:

- Kỵ binh Bản Đô có hành động, mục đích không rõ.

Vũ Văn Tinh Không tức thì nhảy dựng lên, đưa tay muốn đánh Nại Nại Đặc, nhưng khoảng cách quá xa không đánh tới, có điều Nại Nại Đặc cảm giác đã bị đánh trúng rồi, dấu tay trên mặt càng hiệu ra hơn, hắn bất giác lùi lại hai bước, tránh xa Vũ Văn Tinh Không thêm một chút.

Nại Nại Đặc bổ xung:

- Tôi đoán chúng muốn đánh Tắc Ban, làm lễ ra mắt cho Vũ Vãn Phân Phương,

Vũ Văn Tinh Không tức tối quát:

- Lũ Bản Đô khốn kiếp.

Nại Nại Đặc nói:

- Kỵ binh Bản Đô xuất động 10 vạn, mà ở Tắc Ban chúng ta chỉ có chưa tới bốn vạn, sợ rằng...

Sắc mặt Vũ Văn Tinh Không tức thì biến đổi, mắt như một con sói hung dữ.

10 vạn ky binh Bản Đô, chắc chắn là muốn lấy mạng Vũ Văn Tinh Không hắn, ở trên bình nguyên, quân đoàn Tinh Không căn bản không phải là đối thủ của kỵ binh Bản Đô.

Thời khắc cuối cùng, người Bản Đô chọn quy thuận Vũ Văn Phân Phương, làm hắn cảm thấy tiền đồ đen tối vô cùng, sức lực toàn thân như bị rút sạch.

Nhưng sao trách người Bản Đô được, đây là lựa chọn tất yếu, bọn họ xưa nav luôn quy thuận hoàng thất Mã Toa, hiện giờ Vũ Văn Phân Phương tiến vào Mông Thái Kỳ, cho dù chưa chính thức đăng cơ, nhưng có di ngôn kia, lại có đế quốc Lam Vũ ủng hộ, ngôi vị hoàng đế này danh chính ngôn thuận rồi

Vũ Văn Tinh Không hung hăng nói:

- Ta phải tới tiền tuyến xem sao.

Nại Nại Đặt nhỏ giọng nói:

- Tuân lệnh.

Vũ Văn Tinh Không rời khỏi bộ chi huy tới tiền tuyển, kết quả mơi đi được ba mươi kilomet đã bị tập kích, tiếng súng dày đặc, chưa tới một phút, đội cận vệ của hắn đã thương vong quá nửa.

Hải quân lục chiến của quân Lam Vũ, Vũ Văn Tinh Không tức thì ý thức được chuyện chẳng lành, muốn nhảy xuống ngựa, nhưng đã muộn rồi

Tối hôm đó, Sở Sĩ giết chết mục tiêu có giá trị nhất trong đời binh nghiệp của mình.

Thi thể Vũ Văn Tinh Không mềm oặt từ trên lưng ngựa rơi xuống, con chiến mã kinh hãi lồng lên bỏ chạy, hơn hai trăm mét sau mới dừng lại, lúc này Vũ Văn Tinh Không đã hoàn toàn tắt thở, người hắn được bao phủ bời hoa cúc rực rỡ, trông quỷ dị khác thường.

Lạ là, đám tâm phúc của hắn, La Sĩ Bỉ Á, Địch Căn Tư thậm chí là Nại Nại Đặc chẳng hề bị tổn hại, bọn chúng chẳng kinh ngạc với cảnh trước mắt.

Quân Lam Vũ giết chết Vũ Vãn Tinh Không xong cũng không truy kích mà lặng lẽ rút lui, quân đội Mã Toa cùng chẳng phản công, như tất cả mọi thứ trước mắt chẳng liên quan gì tới chúng.

Cái cạm bẫy này đám La Sĩ Bi Á biết, bọn chúng ngầm chấp nhận, giờ chúng đã biết theo Vũ Văn Tinh Không là không có tiền đồ, bọn chúng phải tìm con đường khác, bọn chúng không muốn đầu hàng quân Lam Vũ, nhưng chấp nhặn đầu hàng Vũ Văn Phân Phương.

Vì thế cần phải có đầu Vũ Văn Tinh Không dâng lên.

Vũ Văn Tinh Không không hề biết, hai cái tát tai lúc này, đã kết liễu tính mạng của mình.

Tất cả chỉ là cạm bẫy, kỵ binh Bản Đô không tấn công Tắc Ban, Nại Nại Đặc chỉ bịa ra để dụ hắn tới đây, số binh sĩ quân Lam Vũ này cũng do Nại Nại Đặc lén lút dẫn tới.

Vũ Văn Tinh Không chết rồi, quân đoàn Vũ Văn Tinh Không dưới sự suất lĩnh của La Sĩ Bỉ Á và Địch Căn Tư chính thức thừa nhận địa vị thống trị của Vũ Văn Phân Phương.

Đám La Sĩ Bỉ Á đích thân tới Mông Thái Kỳ, dùng lễ nghi thần tử cầu kiến Vũ Văn Phân Phương, kết quả được Vũ Văn Phân Phương cho phép, nàng rất rộng lượng giữ lại đãi ngộ và quyền chỉ huy của chúng.

Ngày 8 tháng 10 năm 1733 thiên nguyên, Vũ Văn Phân Phương chính thức cử hành lễ đăng cơ, thành nữ hoàng của nước Mã Toa, nghi thức võ cùng đơn giản, chỉ có không tới năm trăm người tham gia.

Tương Mã Thục Thụ, La Bố Lạc, An Đa đều được phong vương, đám Nại Nại Đặc. La Sĩ Bỉ Á, Địch Căn Tư cùng có phong thưởng riêng.

Khác với việc phân phong trước đó, Vũ Văn Phân Phương bất chấp rất nhiều sự phản đối, rất rộng rãi đem quân đội chia cho các thủ hạ của mình, để bọn họ trở thành chư hầu một phương.

Tiếp đó Vũ Văn Phân Phương hạ lệnh, tiến hành thanh trừng quy mô lớn trên toàn nước Mã Toa. chủ yếu là thanh toán tội lỗi của gia tộc Vũ Văn, tịch thu tài sản, hai phần ba quan viên bị triệt chức, một phân ba bị xử tử tại chỗ.

Do liên quan khá nhiều, quan viên cơ sở phản đối mạnh mẽ, bạo loạn ở địa phương xảy ra không ngớt, Vũ Văn Phân Phương không chút do dự phái quân trấn áp, thế là nước Mã Toa còn chưa kịp yên bình lại bắt đầu có dấu hiệu lay động.

Tại vị chưa lâu, Vũ Vãn Phân Phương phái ô Bố Nhĩ làm tổng chi huy quân đội đánh nơi bát đạo liên minh chiếm cứ, đương nhiên Đường Hạc cũng không chịu kém, ra sức phản kích. hai bên huyết chiến tử thương thảm trọng, một dạo thi thể lấp kín Tạp Dương Hà.

Ở phía tây nam, cha con Vân Nhạc công khai xin đế quốc Lam Vũ tiến hành điều đình quân sự. duy trì cục thế hiện tại của nước Mã Toa, nhưng đế quốc Lam Vũ không phản ứng.

Dương Túc Phong phát biểu công khai, đề nghị "chuyện của nước Mã Toa nên để người Mã Toa tự giải quyết"

Câu nói này qua giải thích của giới truyền thông mang quá nhiều hàm nghía, còn về Dương Túc Phong nói với ý gi thì không ai biết.

Vì thế chiến hỏa ở nước Mã Toa không có dấu hiệu lắng lại, chỉ có hoa cúc ở Mông Thái Kỳ dần điêu tàn...


/769