Giết hết các nam chính

CHƯƠNG 1

/1


CHƯƠNG 1 :

       Ta tên là Cẩm Tú.

       Ta là một trong những người được chọn để kế thừa dòng dõi pháp sư bí ẩn Chân Linh Đường. Ở thế kỷ 21, ta vẫn sống như một nữ sinh bình thường, nhưng sứ mệnh âm thầm của ta và đồng môn là trấn áp các thế lực ma quỷ, vong linh, bảo vệ cuộc sống hàng ngày của nhân gian.

      Hai tháng trước, có 1 bộ sách ngôn tình cũ kỹ mang tên “Mộng Du Hệ Liệt” nằm trong thư viện trường đại học. Nhiều thiếu nữ vô tình mượn sách, hôn mê sâu bất tỉnh, trở thành người thực vật. Bọn họ đều có 1 đặc điểm chung là phát hiện ra hôn mê bên cuốn sách ngôn tình đọc đở, tất cả đều thuộc “Mộng Du hệ liệt”.

     Chân Linh Đường bí mật thu thập lại những cuốn sách đó, phát hiện ra tất cả đều bị phù chú. Là một chú thuật rất hiểm hóc, hiện tại bộ sách đã bị phong ấn bằng trận pháp. Tuy nhiên để cứu linh hồn của những thiếu nữ ra khỏi sách, ta buộc phải nhận nhiệm vụ xuyên hồn vào chính những câu chuyện đó để thức tỉnh họ. Đây là nhiệm vụ quyết định chuyện ta có thể kế thừa Chân Linh Đường hay không.

     Việc này không hề dễ, khi rơi vào sách bị nguyền rủa, linh hồn họ dần trở nên mụ mị, nhanh chóng quên đi bản thân mình là ai, nhập tâm vào nhân vật trong sách, không thể tỉnh ngộ. Họ đắm chìm trong cuộc sống, số mệnh của nhân vật nữ chính. Cứ mỗi khi có thêm một thiếu nữ bước vào truyện, năng lượng nguyền rủa này lại hấp thu được thêm một linh hồn, ma lực mạnh hơn, và theo sau đó lại tự nạp thêm một cuốn ngôn tình mới vào hệ liệt. Khi đó, trên bìa cuốn ngôn tình mới bị phù chú sẽ xuất hiện một dòng chữ màu tím chèn lên. Đó là " Mộng Du Hệ Liệt "

     Đều là những câu chuyện ngôn tình ảo mộng, nhân vật nữ sẽ chìm đắm trong yêu hận tình thù cùng những nhân vật nam.

    Thế giới trong sách không có thật. Nếu dùng tâm nhãn, đứng từ ngoài nhìn vào sách, sẽ thấy linh hồn bọn họ như một đốm sáng đang bị vây khốn bởi những ký tự chồng chéo…  Linh hồn thiếu nữ đang nghĩ là mình được ôm ấp bởi mỹ nam, nhưng thật ra, " mỹ nam " đó chỉ là một chuỗi ký tự đang cắn nuốt họ, bọn chúng được coi là mắt xích của phù chú.

     Để cứu họ, cần tiêu diệt hết các mắt xích quan trọng đó. Vì chưa thể hóa giải triệt để phù chú, ta buộc phải bước vào bên trong để cắt đứt từng mắt xích.

     Tức là giết hết nam chính, nam thứ của truyện. Bất cứ ai có tình cảm với nữ chính !

     Nhiệm vụ giải cứu linh hồn của mười thiếu nữ mắc kẹt trong tập sách ngôn tình bị phù chú " Mộng Du Hệ Liệt " đã gần hoàn thành. Chỉ còn một nhiệm vụ, đó là giải cứu nạn nhân mắc kẹt trong câu chuyện huyễn huyễn dị giới.

     Nhưng mà lần này, đúng ra là ta có chút sợ hãi. Bởi vì trong nhiệm vụ lần trước, nạn nhân nữ chính phản ứng quá dữ dội. Ta đã giết được nam chính, mắt xích cuối cùng của truyện bị hóa giải, nạn nhân nữ chính tỉnh ngộ và nhớ ra mình là ai, nàng nhìn thấy ba mẹ nàng đang đau lòng gọi nàng trong thế giới thật.

    Không ngờ nàng ta lại có suy nghĩ " cho dù đã biết nhưng vẫn tình nguyện ở lại trong truyện ". Nàng oán hận ta đã làm nàng tỉnh mộng, cho rằng ta đã giết đi người mà nàng yêu thương nhất.

    Cho nên khi ta chuẩn bị mang nàng ra khỏi truyện, nàng bất thình lình tấn công ta. Nữ chính này có võ công rất cao, từng chiêu thức đều là sát chiêu.

    Trong bất cứ nhiệm vụ nào, nếu ta chết trong truyện, cũng có nghĩa là ta vĩnh viễn không thể tỉnh lại trong thế giới thật.

    Nếu ở thế giới thật, nàng không phải là đối thủ của ta, nhưng khi ta xuyên hồn vào đó, ta cũng chỉ ở trong thân xác một nhân vật nữ bất kỳ, hầu hết pháp thuật của ta đều mất hiệu nghiệm trong không gian ảo. Thực sự thì để giết được nam chính nam phụ cực khó khăn, đều phải có đường đi nước bước. Có những nhiệm vụ khó nhằn, ta giam mình trong thế giới ảo vài năm, từ việc học cách sinh tồn, nâng cao sức mạnh trong thế giới đó, tìm thời cơ mấu chốt đưa đám nam chính nam phụ vào rọ, chém chúng tan thành từng nét chữ. Thật may là dù mất vài năm trong thế giới ảo, nhưng khi thoát ra về thế giới thực, cũng chỉ mất vài ngày.

    Mấy nhiệm vụ vừa rồi, khi ta vào truyện đều có sự hỗ trợ của sư đệ bên ngoài trong vai trò " hệ thống nhắc nhở ". Ta mang theo một pháp bảo tổ truyền, chính là sợi dây chuyền đặc biệt có hai vai quan trọng. Một là để bắt sóng liên hệ được với thế giới thật, sư đệ sẽ nhắc nhở trợ giúp ta. Hai là sợi dây chuyền có linh lực giúp ta luôn tỉnh táo, tránh bị mị hồn như các thiếu nữ kia.

    Nhiệm vụ thứ chín, thật là nhọ !

    Nữ chính dùng sát chiêu, ta tuy né tránh được nhưng kiếm khí của nàng sượt qua ngực ta, vừa vặn làm nứt sợi dây chuyền !

    Vì thế, khả năng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của ta… haiz, phải nói là vô cùng éo le. Bởi vì :

   Khó khăn thứ nhất : Nhiệm vụ này không chỉ là bối cảnh cổ đại, võ lâm giang hồ tranh đấu bình thường đâu. Đó là huyễn huyễn, dị giới a !

   Khó khăn thứ hai : Hệ pháp thuật trong sách hoàn toàn khác biệt, pháp thuật của ta không thể sử dụng !

   Khó khăn thứ ba : Bọn họ đều quái vật tu luyện hàng ngàn hàng vạn năm !

   Khó khăn thứ tư : Nữ chính chuyển sinh một thân tu thành chính quả ! Nàng đào hoa vô biên, hậu cung mỹ nam đầy rẫy, đâu chỉ một hai thằng !

   Khó khăn trọng yếu nhất : Pháp bảo dây chuyền của ta trục trặc rồi. Không thể liên hệ trợ giúp, cùng tiểu sư đệ thông minh thao lược của ta bàn mưu tính kế giết hết mỹ nam. Thời gian trong huyễn huyễn thế giới lại quá dài, e rằng nếu pháp bảo hỏng thật, sớm muộn hồn phách ta cũng bị mụ mị dần, rồi sẽ quên đi chính ta là ai !

  Nhưng nếu ta không hoàn thành nốt nhiệm vụ này, cho dù có hủy đi cuốn sách, giải trừ được phù chú, vẫn sẽ còn một linh hồn nạn nhân kẹt trong đó.

   …
   …

Đêm khuya.

    Ta ngồi trong mật thất của Chân Linh Đường. Trước mặt là cuốn sách thứ mười trong " Mộng Du Hệ Liệt " đặt giữa trận pháp trấn yêu. Chín cuốn sách kia sau khi giải cứu được nạn nhân đều đã được đốt đi.

    Cuốn sách thứ mười này, sở dĩ lúc vừa hút được linh hồn nạn nhân vào liền bị Chân Linh Đường bắt được và niêm phong tức khắc, cho nên chưa kịp sản sinh thêm cuốn thứ mười một.

   Tuy nhiên ma lực nguyền rủa ở cuốn thứ mười thành có chút dị thường, nếu không nhanh chóng dùng Liệt Hỏa hủy sách, e rằng trận pháp phong ấn đơn thuần kia sẽ không giữ được.

   Ta nắm sợi dây chuyền rạn nứt trong tay, căng thẳng đến mức đổ mồ hôi. Đánh cược này quá nguy hiểm a !

   Cửa mật thất bỗng nhiên mở ra. Là sư đệ Thiên Hy.

   Thiên Hy lớn hơn ta một tuổi, nhưng mà y nhập môn sau ta khá lâu, cho nên phải gọi ta là sư tỷ. Y là trẻ mồ côi, được ông ngoại ta đem về Chân Linh Đường từ năm năm trước. Khi ấy Thiên Hy chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi gầy gò, có gương mặt thanh tú, đôi mắt xinh đẹp nhưng trầm buồn. Vì đôi đồng tử của y màu xanh lam, nên ta cho rằng y là người lai.

    Không biết từ bao giờ, Thiên Hy cứ ngày một cao hơn, rồi bây giờ đã cao hơn ta một cái đầu, dáng vẻ tuấn tú phi thường. Mỗi khi đệ ấy mặc pháp phục màu trắng của Chân Linh Đường, dung mạo cùng khí chất đều khiến người ta cho rằng thần tiên là có thật. Rất nhiều phụ nữ vờ đến đây xin bùa cầu an, thực ra là để ngắm trộm y.

     Tuy Thiên Hy lớn lên có chút hơn người, nhưng đối với ta, y vẫn là sư đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thông minh nhưng khiêm nhường.

    - Sư tỷ, đã khuya như vậy rồi ! – Thiên Hy bước lại gần ta.

    Trông thấy ta đang cầm sợi dây chuyền trong tay, đôi mắt màu lam xinh đẹp của y thoáng ưu phiền, sau đó lại dịu dàng nhìn ta :

- Đừng lo lắng, đưa cho đệ.

- Sư đệ muốn làm gì ?

- Nhiệm vụ này, để đệ đi.  

Ta lắc đầu, nghĩ nhanh liền trêu y một câu :

- Hừm. Ta làm sao dám để sư đệ cực phẩm của ta bước vào đó được ! Ngộ nhỡ, đệ yêu luôn nữ chính rồi không muốn về, không được đâu, không cho nàng ta cướp bảo bối của ta !

   Ta vô tư đùa là vậy, nhưng gương mặt của Thiên Hy thoáng như xấu hổ vậy. Thật là dễ thương mà.

- Thiên Hy, ngay từ đầu đệ đều muốn thay ta đi. Đây là nhiệm vụ của ta để quyết định tư cách thừa kế mà. Có phải đệ định qua mặt ta không ?

- Sư tỷ, đệ không có ý này! – Thiên Hy liền khẳng định. – Đệ chỉ…

- Ta hiểu mà ! – Ta vỗ nhẹ lên vai y, sau đó giải thích rõ ràng – Nhưng mà trong việc này, đệ là người am hiểu các loại phù chú hơn ta. Đệ phải tiếp tục nghiên cứu cách giải phù chú này. Cuốn sách này chứa ma khí có phần dị thường hơn các cuốn sách trước, e rằng trận pháp niêm phong tạm thời này không giữ được lâu, đệ cần phải chú ý. Còn ta phải nhanh chóng vào trong đó cứu người.

- Sư tỷ…

Ánh mắt lúc này của y nhìn ta dường như rất lạ. Ẩn trong đại dương mênh mông man mác xanh biếc đó, tựa như có phần không nỡ, lại tựa như có phần luyến lưu…

- Không sao đâu. – Ta mỉm cười với Thiên Hy, cũng tự trấn an bản thân mình. – Ta sẽ nhanh chóng gặp lại đệ thôi !

Thiên Hy im lặng, nhưng bỗng dưng lại vươn cánh tay kéo ta vào trong lòng. Ta thoáng ngạc nhiên, cũng hơi bối rối. Tuy rằng chúng ta tương đối thân thiết, nhưng cũng chưa bao giờ gần gũi đến như vậy. Từng ngón tay thon dài của y, luồn vào trong tóc ta, nhẹ nhàng, chậm rãi. Một hồi sau, y thốt lên :

- Cẩm Tú… - Hơi thở của y dường như cũng hơi rối loạn, nhưng từng từ nói ra lại nghe như rất chắc chắn – Đúng vậy, nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Ta cựa mình, né ra xa một chút, cũng vì không biết ứng xử ra sao nên mới quay mặt, tránh việc nhìn thấy đôi mắt màu xanh ấy. Một người bao nhiêu lâu đều mặc định y chính là em trai của ta, bỗng một ngày y lưu luyến nhìn ta như vậy, nhất thời không thể thích ứng được.

Sự trầm lặng giữa chúng ta rốt cuộc bị phá vỡ không bởi vì ai trong số chúng ta, mà bởi cuốn sách bị phù chú kia bỗng dưng có phản ứng, rung lên giữa trận pháp, tựa như muốn thoát khỏi niêm phong.

Sau chỉ một thoáng bất ngờ, Thiên Hy niệm chú gia cố trận pháp. Cuốn sách lại chìm vào im lặng.

Ta lấy ra trong túi hai vật nhỏ, đưa đến trước mặt y :

- Thiên Hy, đây là hai chiếc đồng hồ cát. Đệ giữ lấy một chiếc. Ta mang theo một chiếc. Hứa với ta, khi nào cát chảy hết, dù ta có trở ra hay không, đệ phải đốt đi cuốn sách này.

      Thiên Hy nhìn vật trong tay ta, nhíu chặt đôi lông mày. Ta vốn định nói lời trấn an, rằng đây chỉ là trường hợp vạn bất đắc dĩ, không dễ xảy ra… Nhưng mà Thiên Hy đã cầm lấy chiếc đồng hồ cát, bỗng dưng mỉm cười, an nhiên nói :

     - Sẽ không có chuyện đó đâu.

     - Đệ muốn nói là đệ sẽ hóa giải được phù chú đó trước khi đồng hồ cát chảy hết phải không ? Được, ta trông cậy vào đệ ! – Ta cũng vui vẻ nói.

     - Không. Là ta cũng sẽ vào trong đó tìm em…

Sao tim ta đập nhanh thế này ? Thiên Hy nói như vậy, có được xem là đang nhân cơ hội để thổ lộ không nhỉ…

Ta gật gù nghĩ thầm trong lòng. Mỹ nam sư đệ Thiên Hy… Dù sao thì, là tự đệ dâng đến miệng ta đấy nhé. Đậu hũ non mềm của ta, đợi ta đánh đông dẹp tây xong, ta sẽ nhanh chóng trở về để ăn.


/1