Hào Môn Ép Hôn: Phu Nhân Là Thiên Hậu

Chương 14.2: Mỹ nam thứ hai trong tứ đại mỹ nam ở thủ đô

/1279


Chương 14.2: Mỹ nam thứ hai trong tứ đại mỹ nam ở thủ đô
 
Tối nay cô ta mặc một chiếc váy thân dài màu đỏ, trên cổ đeo một viên kim cương hình quả lê sáng chói, cả người nhìn kinh diễm vô cùng, mái tóc dài buộc lên cao, càng lộ ra vẻ cao quý, người sáng suốt đều nhìn ra được, vị ảnh hậu mới nổi này có chuẩn bị mà đến đây tối nay.
 
"Tôi là cùng..."
 
Cố Vũ Phỉ nói đến một nửa, đột nhiên ngừng nói.
 
Không được, cô ta không thể để cho người khác biết cô ta vàAn Lợi Kiệt có quan hệ, nếu không hình tượng mà cô ta tỉ mỉ xây dựng tối hôm nay liền bị hủy sạch.
 
Cố Vũ Phỉ cắn cánh môi.
 
"Không nói được sao?" Đôi môi đỏ diễm của Cao Tử Kỳ lộ ra vẻ chê cười, nói với lễ tân: "Đừng để ai cũng có thể vào trong thế này, giống như mèo cũng được mà chó cũng được, không biết có lai lịch gì, tùy tiện vào trong, sẽ chỉ làm mọi người bẩn mắt!"
 
"Đúng vậy, mặc như thế này, ai không biết, còn cho rằng chúng ta không có tư cách để tham gia tiệc rượu này."
 
"Tôi còn chưa vào ngành, không hiểu quy củ."
 
"Còn nói đạo diễn đưa tới, tôi nhìn cô ta, không nghĩ ra còn dùng cách đáng xấu hổ này để tới?"
 
"Chị Tử Ngọc, nhìn dáng vẻ của cô ta đi, thật sự là rất có thể..."
 
"..."
 
Từng giọng nói lần lược chen vào, mỗi một câu nói đều trở nên ác độc hơn.
 
Cố Vũ Phỉ biết, bọn họ là đang cố ý gây khó dễ cho mình.
 
Tiếp đãi kiểu này, ai lại cố ý kiểm tra vé mời. Bọn họ chẳng qua chỉ là bởi vì quá ghen tỵ, cho nên mới gây khó dễ cho cô ta thôi. Hết lần này tới lần khác, những người này đều là những người có chút danh tiếng, một người mới như cô căn bản đắc tội không nổi.
 
Cố Vũ Phỉ chỉ có thể để bọn họ mắng cho nổi da đầu, nước mắt không cầm đượng mà bất giác rơi xuống.
 
Rất nhiều người đàn ông bên cạnh đều động lòng trắc ẩn, thế nhưng vì có Cao Tử Kỳ ở đây, nên không dám ra mặt giải vây. Trong giới giải trí, danh vọng chính là địa vị, không có danh tiếng thì hoàn toàn không có địa vị.
 
"Tử kỳ, em lại bắt nạt người mới sao?" Một giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên.
 
Nghe giọng nói của anh ta, cảm giác như ánh mặt trời mùa đông, khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp. Toàn bộ ngành giải trí, người có giọng nói thế này, nhất định chính là người đứng thứ hai trong tứ đại mỹ nam, Trịnh Hoa Dung.
 
Hôm nay anh ta mặt bộ vest màu trắng, trên ngực cài một chiếc khăn vuông màu đỏ, nhìn ưu nhã thong dong, lại cực kỳ giống hoàng tử ôn nhu bước ra từ lâu đài.
 
Cố Vũ Phỉ ngẩng đầu lên, tầm mắt lọt vào cái cằm trơn bóng, bờ môi đẹp mắt còn có sống mũi, và hàng lông mi rất dài của anh ta, lúc này anh ta đang nhìn người phụ nữ này.
 
Cố Vũ Phỉ nhìn vào mắt anh ta, nhịp tim không không tự chủ được mà đập liên hồi, mặt có chút phiếm hồng, ánh mắt khổ sở, nhìn cô ta thế này Trịnh Hoa Dung khẽ mỉm cười.
 
"Không sao."
 
Sắc mặt Cố Vũ Phỉ ửng đỏ, đôi mắt ngượng ngùng cẩn thận từng li từng tí nhìn Trịnh Hoa Dung một chút, thành công nhìn thấy đôi mắt đang kinh ngạc của anh ta.
 
"Anh Hoa Dung! Anh về nước sao không nói với em một tiếng!" Cao Tử Kỳ nói, chủ động kéo cánh tay Trịnh Hoa Dung lại, tự nhiên tách anh ta ra khỏi Cố Vũ Phỉ.
 
Ai cũng biết Trịnh Hoa Dung vừa đóng xong một bộ phim từ nước ngoài trở về nước, nếu như bộ phim này có thể đạt được giải thưởng, anh ta liền có thể đứng vững ở vị trí ảnh đế, chính thức đứng vào hàng ngũ sao nam hạng nhất.
 
Nhìn Cao Tử Kỳ cùng Trịnh Hoa Dung bước vào trong, trong mắt Cố Vũ Phỉ lóe lên một tia tính toán.

/1279