Hãy Về Với Anh Được Không Em ?

Chương 10

/265



Đợi còn chưa đến 1 tiếng đồng hồ chuông cửa đã vang lên.

Ngôn Bỉnh Sơ không cần nghĩ cũng biết Giang Tây Triết vô cùng thiên vị anh, bằng không thì sẽ không nhanh như vậy, dù sao đi đường cũng đã mất 20 phút rồi.

Ngôn Bỉnh Sơ xách một cái hộp gỗ màu đậm được điêu khắc, vô cùng tinh tế, không thể không nói, Giang Tây Triết đối với cửa tiệm này đã phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Anh đem thức ăn bày ra trên bàn cơm, mà Lý Nhĩ Lạc ngửi được hương thơm cũng đi tới, còn vô cùng hiểu chuyện mà đi vào phòng bếp lấy chén bát.

“Lớn tuổi rồi, chú ý dưỡng sinh.” Có chút hàm ý trêu chọc, Lý Nhĩ Lạc nhìn thức ăn, tuy rằng nhìn không ra có thuốc bên trong, nhưng cũng có thể nhìn ra tương đối thanh đạm, rất có dinh dưỡng.

Mà trong lòng cô biết rõ anh làm như vậy hơn phân nửa là vì mình.

Cô không ngốc.

Canh xương gà hà thủ ô[1] trước mặt, cùng với món cá không biết tên, ngửi mùi là thấy tươi rồi, Lý Nhĩ Lạc lại không hạ đũa được, chỉ gắp củ sen và mộc nhĩ.

[1]: một vị thuốc Đông Y.

“Không ăn thịt?” Ngôn Bỉnh Sơ cũng không phải đặc biệt để ý cô, chẳng qua phạm vi hoạt động đôi đũa của cô thực sự hạn chế.

“Cũng không hẳn.” Lý Nhĩ Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy giải thích rất khó khăn, “Chỉ là thịt gà và thịt cá, không ăn luộc.”

“Ăn chiên, chua ngọt?”
“Ừm.” Lý Nhĩ Lạc gật đầu.

“Tại sao vậy?” Căn cứ vào tính cách của Ngôn Bỉnh Sơ thì chắc chắn sẽ không hỏi ba từ này, thế nhưng khẩu vị kén chọn này của cô cũng thực mới mẻ độc đáo.

“Ưm… Xác định lại phải nói bây giờ sao?”

“Ừ.”

Cô trả lời như vậy không phải là càng thu hút tính tò mò của người khác hả.

“Chỉ là khi ăn sẽ nhớ đến thi thể của bọn nó.”

Ngôn Bỉnh Sơ đang gắp miếng thịt gà, động tác đưa đến bên miệng dừng lại, rồi chậm rãi để xuống chỗ cũ.

Lý Nhĩ Lạc thu hết động tác của anh vào đáy mắt, hơi buồn cười, nhưng nghĩ đến anh đối xử với cô tốt như vậy, Lý Nhĩ Lạc có chút không nỡ, “Xin lỗi.”

Ngôn Bỉnh Sơ bất đắc dĩ đỡ trán, “Ăn thịt bò luộc không?”

“Ăn.”

“Đây là sở thích đặc biệt gì thế?”

“Tôi cũng không biết, có đôi khi nghĩ đến cảnh đó liền không muốn ăn.” Lý Nhĩ Lạc cảm thấy bản thân còn chưa giải thích rõ ràng lắm, cho nên bổ sung thêm một cậu, “Không phải là cảm thấy tàn nhẫn, chỉ đơn giản là cảm thấy buồn nôn.”

Đối với hành vi và giải thích của cô, Ngôn Bỉnh Sơ đã hiểu, giống như trời sinh con gái thường không thích côn trùng và động vật, “Bây giờ trẻ con khó nuôi như vậy à?”

“Tôi dễ nuôi lắm mà.” Lý Nhĩ Lạc ngoan ngoãn JPG.

Ngôn Bỉnh Sơ cười cười không nói lời nào, chỉ là bữa cơm này chiếc đũa lại không động vào thịt gà và thịt cá.

Vào buổi chiều, Ngôn Bỉnh Sơ một mình ở thư phòng xử lý một ít công việc, lúc dời tầm mắt khỏi máy tính phát hiện đã 6 giờ rồi.

Lý Nhĩ Lạc ngồi trên sô-pha xem TV, nhìn Ngôn Bỉnh Sơ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt mình, áo lông vũ màu xanh đen kết hợp với hoa màu xám tro phong cách rất Anh quốc, thêm vào đó là áo sơ mi xanh nhạt, quần âu hoàn toàn lộ ra hai chân thon dài.

Anh là một người đàn ông rất chú trọng bản thân, từ cái nhìn đầu tiên thấy anh Lý Nhĩ Lạc đã biết.

“Hẹn hò?” Lý Nhĩ Lạc chỉ lướt qua lại cúi đầu.

“Sinh nhật của đồng nghiệp, bữa tối cô tự mình đặt đồ ăn đi.” Ngôn Bỉnh Sơ nói.

Lý Nhĩ Lạc chậm rãi gật đầu, “Được thôi.”

Nụ cười ở khóe môi anh trong mắt người khác luôn dịu dàng như vậy, thật ra Lý Nhĩ Lạc còn còn muốn hỏi một câu là đồng nghiệp nữ à?

Không phải là ghen tuông trong tình yêu, chỉ đơn giản là dục vọng chiếm hữu.


Mặt khác, nếu anh đã có người mình thích, cô không muốn làm kẻ thứ ba và chướng ngại vật.

Huống chi, cô cũng ngại dơ mà.

Ngôn Bỉnh Sơ cũng không chú ý tới tâm tư nhỏ của cô, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Sau khi cửa đóng lại, Lý Nhĩ Lạc cảm thấy căn nhà im lặng cực kì, mặc dù âm thanh trong TV liên tục lan rộng ra bên ngoài, chẳng qua âm thanh như vậy càng lộ ra không gian trống trải của cảnh một người cô đơn trong nhà.

Mà một ít cảm xúc cố gắng chôn sâu cũng không khống chế mà nảy nở.

Lý Nhĩ Lạc hơi sợ hãi, bước xuống từ trên sô-pha, dép bông cũng chưa kịp mang đã vội vàng đi về phía gian phòng trước đó của cô.

Mở ngăn kéo tủ, chai thuốc màu trắng vẫn còn rất nhiều, ngoại trừ vài viên cô uống tối hôm trước cho tới nay cô cũng không chạm qua, mấy đêm nay ngủ cùng anh cô cũng ngủ an ổn.

Tay cô hơi run, đổ ra không biết là bao nhiêu viên, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch.

Lý Nhĩ Lạc cảm thấy thuốc ngủ dường như có thể ức chế được cây cỏ trong lòng, thời điểm thuốc vào trong bụng cô mới cảm thấy an tâm.

Cô nằm thẳng tắp trên giường, đắp kín chăn, nhắm mắt lại ——

Lại không ngủ được.



“Khoa của chúng ta đúng là khó tề tựu như vậy! Giáo sư Trần, đúng là nhờ phúc của người!” Thầy Vương lựa ý hùa theo, mà giáo sư Trần trong miệng anh ta là chủ nhân của buổi sinh nhật này.

Không sai, là một đồng nghiệp nữ.

Chẳng qua vị này đã sắp qua 60 tuổi, giáo sư được trường học mời trở lại làm việc, lúc Ngôn Bỉnh Sơ vừa đến trường đại học này, giáo sư Trần cũng giúp đỡ anh rất nhiều, cũng được xem như là người cố vấn của anh, nếu không anh cũng rất ít tham dự mấy bữa tiệc này.

Rất nhiều người nịnh nọt, “Con trai con gái của giáo sư Trần cũng là một cặp sinh đôi tài giỏi đó! Đâu giống con cái nhà tôi.”

Một vị giáo sư lập tức nói tiếp, “Đúng vậy đó, con gái của giáo sư Trần đang học tiến sĩ tài chính ở trường đại học Columbia, cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ!”

“Đúng vậy, sang năm sẽ tốt nghiệp.” Giáo sư Trần rất thanh tỉnh, đối với lời nịnh hót của mọi người trong lòng hiểu rõ.

“Nuôi con gái lớn như vậy cũng không dễ, chỉ mong sau khi kết hôn sẽ có kết quả tốt, người làm ba mẹ cũng bớt lo.”

“Con gái của giáo sư Trần mới 28 tuổi! Như vậy cùng với Bỉnh Sơ là trai tài gái sắc! Mọi người nói xem có đúng hay không?”

Nghe mọi người sôi nổi trả lời, Ngôn Bỉnh Sơ cũng không biết ngọn lửa vô danh này sao lại ập đến đầu mình.

- --------------------------------------

Đăng chương như lời đã nói nhaaa.


/265