Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 32: Chứng minh

/93


Sáng sớm, mấy người Hàn Tiến lặng lẽ rời khỏi trấn Thập Nhất, Tát Tư Âu còn kịp chửi thề vài câu trước khi đi, nhưng đổi lại chỉ là sự cười nhạo của đội trị an và binh sĩ, đồng thời cũng chôn vùi mối thù khó có thể lường trước được, Hàn Tiến cười phê bình Tát Tư Âu vài câu, nói đó là biểu hiện của sự ấu trĩ...

Mễ Yết Nhĩ có phần nhất gan, vì chuyện này mà cứ cằn nhằn khổ mãi, Kiều Trị thích nhất mấy chuyện truy sát, ngộ nhỡ lại đến gây rắc rối thì làm thế nào?

Cuối cùng vẫn là Hàn Tiến ra chủ ý, chi bằng rời trấn Thập Nhất đến Tây Thành, vừa tránh Kiều Trị, mặt khác lại có thể giúp Khởi Lệ, Tây Thành có phắn xã của thương đoàn Ma Căn, khi thương đoàn đối mặt với nguy cơ ảnh hưởng đến bộ máy cấp cao thì vẫn còn sự khống chế với những phắn xã ở các thành phố, cơ cấu nội bộ thương đoàn có trải qua được thử thách hay không, thông qua chuyến đi đến Tây Thành này sẽ biết.

Ngoài Mễ Yết Nhĩ ra, tinh thần mọi người có thể nói là khá tốt, tính cách Ma Tín Khoa tuy hấp tấp nhưng còn chịu đựng được, còn Tát Tư Âu thì kinh nghiệm phong phú, giỏi điều tiết cảm xúc bản thắn, không có ai nhắc lại chuyện hôm qua nữa. Đương nhiên, không nhắc là chuyện của không nhắc, chuyện đó giống như một cái dăm găm sâu vào trong lòng mỗi người, vĩnh viễn không bao giờ quên.

Đi một mạch, đến gần trưa Hàn Tiến cảm thấy mệt mỏi, hôm qua hắn thức muộn quá, lại hít phải hai quả năng lượng của ma tinh cấp hai, và còn lợi dụng nguyên tố thuần khiết để chế tác hỏa phù và lôi phù. Hỏa phù mộc nhân chỉ còn có một cái, hắn không chịu nổi việc tiêu tốn hơn 600 đơn vị năng lượng.

May mắn thay có một quán trọ lộ thiên, Hàn Tiến hỏi ý kiến của mọi người xem thế nào rồi đi trước đến quán trọ. Cái gọi là quán trọ đó thực ra là một quán nhỏ do dân quanh đó lập ra, đến bàn ghế đúng nghĩa còn không có, trong quán có bày mấy hòn đá, đó chính là bàn ghế.

Còn đồ ăn thì càng thảm hơn, bánh bao từ bột mì sống, lấy nước từ bờ sòng gần đó bằng chiếc bát sứt, mà lại phải trả những mười đồng, nhưng mọi người chỉ cần chỗ dừng chân, chứ ai muốn ăn uống gì đâu, cho nên chẳng ai đòi hỏi gì thêm.

Bọn Hàn Tiến ngồi xuống một lúc thì phía xa có bụi cát cuộn lên, một đội kị sĩ đi về phía quán với tốc độ nhanh nhất.

Tát Tư Âu nheo mắt, mặt biến sắc, Hàn Tiến chú ý đến sự thay đổi đó của Tát Tư Âu, hỏi nhỏ: "Sao thế?'"

"Hôm qua lúc trên chợ...có bọn họ!"

"Cái gì?" Mễ Yết Nhĩ hoảng loạn nói, "Chúng ta mau đi thôi, lo gì chứ?!" Ma Tín Khoa bất mãn nhìn Mễ Yết Nhĩ.

Hàn Tiến đang định nói thì đám kị sĩ đó đã đuổi đến gần, bọn họ lục đục xuống ngựa xông vào quán, không hề để ý đến bọn Hàn Tiến, xem ra bọn họ cũng đến đây nghỉ chân rồi.

Trong số đó có một kị sĩ quay ra xung quanh quan sát, đúng lúc nhìn thấy Tát Tư Âu, hắn ta chớp chớp mắt rồi quay sang người bên cạnh nói gì đó, rồi số kị binh đều đổ dồn ánh mắt về phía đó. Tiếp đó là một trận cười rôm rả. Rõ ràng là chúng cũng nhớ kĩ chuyện trên chợ, hay nói đúng hơn là nhớ đến mấy câu chửi thề của Tát Tư Âu.

Thần sắc Hàn Tiến không đổi, hắn hỏi nhỏ: "Tiên Ni Nhĩ, cô có chắc không?"

Tiên Ni Nhĩ kinh ngạc: "Thủ lĩnh của bọn họ có ma pháp sư, nếu có thể giải quyết được tên ma pháp sư kia thì không vấn đề"

"Muốn động thủ sao?" Ma Tín Khoa tỏ ra vô cùng hưng phấn.

"Không, chỉ là đề phòng thôi, có thể không gây thêm phiền phức là tốt nhất” Hàn Tiến lắc đầu. "nghỉ thêm chút nữa rồi xuất phát”

Không chỉ Hàn Tiến không muốn gây phiên phức, mà đám kị sĩ đó cũng chẳng có ý gì là muốn gây sự, chúng quên ngay sự tồn tại của Tát Tư Âu trong quán, quay ra nói chuyện với nhau. Nhưng một đám đàn ông với nhau thì chủ đề chỉ có xoay quanh đàn bà, toàn những lời thô tục văng ra, rồi chúng cười hô hô giữa quán.

Tiên Ni Nhĩ chau mày, cô đang cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng Khởi Lệ hình như hết sức chịu đựng rồi, mấy vấn đề mà bọn kị sĩ nhắc đến thật quá bẩn thỉu, cô quay người, trừng trừng nhìn đám kị binh đó.

Lúc nãy Khởi Lệ đứng quay người lại với bọn chúng nên chúng không chú ý đến cô, bây giờ Khởi Lệ quay đầu lại, mấy tên trong số đó ngơ ra, có một tên nói gì đó vào tai thủ lĩnh mấy câu rồi đi lại phía chỗ Hàn Tiến.

"Thưa tiểu thư tôn kính, tướng quân đại nhân chúng tôi muốn nói chuyện với tiểu thư. Tiểu thư có thể qua bên kia uống ly rượu được không?" giọng điệu tên kị sĩ đó rất lễ độ, động tác tuy thô, vừa nói hắn vừa kéo tay Khởi Lệ.

Thô tục là một thói quen, là kị binh trực thuộc quân đoàn Tây Thành, bọn chúng đại diện cho quyền lực và cơ cấu quốc gia, thậm chí là hóa thân của chính nghĩa, xưa nay chưa ai dám phản kháng lại bọn chúng, trừ phi là chọc giận vị cấp trên không cùng chiến tuyến.

"Ngươi làm gì vậy? cút đi!" Khởi Lệ kêu lên.

Ma Tín Khoa đưa tay ra nắm lấy thanh kiếm, Hàn Tiến ra tay ngăn lại rồi ra hiệu cho hắn, tỏ ý không đươc manh động.

Tên kị sĩ đó bất ngờ, lại nghe thấy tiêng hò reo của lũ bạn, ánh mắt tên đó sắc lẹm rồi hắn rút cái roi da ra.

"Vị đại nhân này, muội muội tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện; xin đại nhân tha tội" Hàn Tiến đứng dậy cười nói. "Thế này đi, để tôi khuyên nó vài câu rồi sẽ qua chỗ các vị được không?"

Tên đó quan sát Hàn Tiến, hắn cảm thấy trên người Hàn Tiến như thiếu gì vậy, nhưng đã lấy lại được thể diện, hắn cũng không muốn quá đáng quá, bèn hắng giọng rồi quay người đi về phía lũ bạn. Thực ra cái mà hắn thấy Hàn Tiến thiếu là sự kính thuận với người trên, tiếc là hắn không nghĩ kĩ

Hàn Tiến lại ngồi xuống, rồi đặt tay lên vai Khởi Lệ, xem ra giống như đang nói chuyện với Khởi Lệ vậy: "Mấy người chuẩn bị kĩ chưa?"

"Tôi biết ngay mà!" Ma Tín Khoa cười.

"Mấy người...mấy người điên rồi?" Mễ Yết Nhĩ run run nói.

"Chẳng nhẽ lại giao Khởi Lệ cho bọn chúng?" Hàn Tiến hỏi ngược lại.

"Giữa ban ngày ban mặt bọn chúng chỉ là muốn tiểu thư Khởi Lệ uống rượu cùng thôi...chứ không phải...mọi người đừng kích động quá!"

"Thực ra lý do để xông lên thì chỉ có một, nhưng lý do để thoái lui thì có cả trăm" Hàn Tiến nhìn Mễ Yết Nhĩ nói. "Ta thấy rất lạ, tại sao có rất nhiều người tìm lý do để chứng minh mình không phải là thất phu, nhưng chưa từng dùng một lý do để chứng minh mình là dũng sĩ!"

Nói theo bản tính thì khả năng tấn công của Hàn Tiến rất thấp, nhưng sự phản xạ của hắn rất đáng sợ, tức là đừng ai ép hắn quá! Một khi hắn tức giận thì trong từ điển của hắn không có từ tha được cho người thì tha. Kết cục chỉ có một sống một chết.

Ánh mắt bọn người Tiên Ni Nhĩ đều tập trung về phía Hàn Tiến, không sai, trong câu nói của Hàn Tiến không có lời lẽ nào quá hoành tráng nhưng rất lý trí, kích thích ý chí chiến đấu của mọi người.

"Anh đứng đó, để tôi đi cho" Tát Tư Âu nói nhỏ, hắn biết Hàn Tiến muốn làm gì. Chắc chắn là muốn giúp Tiên Ni Nhĩ giải quyết tên ma pháp sư đó.

"Yên tâm đi" Hàn Tiến cười. rồi nói gì đó vào tai Khởi Lệ.


/93