Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 178 - Chương 153

/916


Câu nói của Diêu Hữu Thiên rất lạnh lùng, đôi mắt thanh tú không hề ôn hòa.

Ánh mắt sắc lạnh còn kèm theo sự xa cách, sự lạnh lùng tuy không nhiều nhưng đủ khiến Chiến Li tổn thương.

Người con gái đã từng dựa vào lòng anh nói sẽ ở bên anh cả đời.

Lúc này đang dùng thái độ như với một người xa lạ mà đối mặt với anh.

Hôm nay thành phố Y không có nắng. Thời tiết âm u lạnh lẽo, thật ra cũng không lạnh lắm.

Nhưng cơn giỏ thổi qua, Chiến Li lại cảm thấy như hơi lạnh đến thấu xương.

Anh có cảm giác cơn gió kia lạnh đến mức đông cứng cả từng kẽ xương.

Đây là lần đầu tiên anh mới biết thì ra thành phố Y lại có thể lạnh đến vậy. Còn cô lại có thể tàn nhẫn với anh đến vậy.

Tất cả tia sáng trong ánh mắt đều tắt lịm: “ Thiên Thiên….”

“ Vui lòng gọi tôi là bà Cố.” Diêu Hữu Thiên không cho anh bất kỳ cơ hội nào: “ Anh Chiến, chúng ta không quá quen biết.”

Đúng vậy, họ thật sự không hề thân quen.

Tim Chiến Li nhói đau.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết mà là anh đứng ngay trước mặt em nhưng em lại không hề biết rằng anh yêu em.

Anh từng đọc được câu nói này trong sách, lúc đó chỉ thấy nó quá mức ngôn tình.

Nhưng lúc này mới biết, thì ra đó là một loại cảm giác không ngôn từ nào có thể miêu tả.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết , cũng không phải là anh đứng ngay trước mặt em nhưng em lại không hề biết rằng anh yêu em.。

Mà là em vẫn còn trong tâm trí anh, trong trái tim anh nhưng em thì đã quên mất anh.

Kề vai nương tựa chốn hồng trần, cũng không bằng quên nhau chốn giang hồ.

Những lời này với Chiên Li mà nói đều là những điều tàn nhẫn nhất thế gian.

Vì người con gái mà anh yêu đã quên mất anh.

Anh không còn tồn tại trong ký ức của cô, không còn tồn tại trong cuộc sống của cô nữa.

Cuộc sống của cô đã có sự lựa chọn khác…..

Tim đau đến tột cùng, trong lòng Chiến Li không cam tâm, nhưng trên mặt lúc này tràn đầy đau thương.

Anh còn chần chừ gì nữa?

Người con gái ấy, không cần biết anh nói gì, làm gì đều không còn là của anh nữa.

Những điều anh quan tâm, anh để ý, anh sợ hãi, lo lắng đều đã biến thành sự thật.

Những cảm giác bực tức, điên cuồng trong lòng không cách nào dồn nén.

Không nghĩ nhiều mà đưa tay ra nắm lấy vai của Diêu Hữu Thiên, cúi đầu, không hề e dè mà hôn lên môi cô.

Diêu Hữu Thiên sợ đến mức quên cả tránh né.

Cho đến khi bờ môi còn vương hơi lạnh kia chạm đến môi cô thì cô mới sưc tỉnh.

Dùng sức đẩy Chiến Li ra.

Nhưng anh là đàn ông, người phụ nữ như cô sao có thể địch nổi sức anh?

Nụ hôn thô bạo, cố chấp và mạnh mẽ. Môi cô bị dày vò đến nhói đau.

Sống chết cắn chặt răng không để Chiến Li tiếp tục, ngay lúc anh định làmđộng tác tiếp theo, thì cô nhấc chân đạp mạnh lên chân anh.

Cô mang giày cao gót, lại đạp rất mạnh, rất dứt khoát.

Chiến Li bị cô giẫm lên chân nhưng vẫn không chịu buông tay, ngang ngược cố chấp dùng cách này để níu kéo một chút ký ức trong lòng Diêu Hữu Thiên.

Dù chỉ một chút thôi cũng được.

Sao Diêu Hữu Thiên có thể để cho anh ta vừa lòng?

Chân không được thì dùng tay, đưa tay tát mạnh một cái lên mặt Chiến Li.

“ Chát” một tiếng, Chiến Li lãnh trọn cái tát mạnh mẽ.

Cái tát ấy khiến anh tỉnh lại. Lùi về sau vài bước, thõng tay xuống, buông Diêu Hữu Thiên ra.

Rõ ràng đang là mùa đông, nhưng mặt Diêu Hữu Thiên vì giận mà đỏ bừng bừng.

Gió tạt trên mặt cô nhưng cô không hề thấy lạnh, cơn tức trong lòng dâng lên, cô gần như kích động đến mức muốn bóp chết cái tên Chiến Li trước mặt mình.

“ Đê tiện.”

Cô là người đã có gia đình, hành động này của anh là đang coi cô như gái làng chơi sao?

Trong lòng tức giận tột độ.

Giơ tay lên định tát thêm cho Chiến Li một cái nữa, nhưng anh lại chỉ nhìn chằm chằm vào cô, dùng ánh mắt đau thương vô vàn nhìn cô.

Đôi mắt dài không còn sự bất kham của ngày thường, cũng không còn sự ngạo mạn tùy hứng.

Bên trong tràn đầy đau thương.

Ánh mắt nhìn cô tràn đầy tâm trạng phức tạp, ngoài đau thương còn có sự chua xót, đắng lòng.

Cô hiểu được ánh mắt anh, đột nhiên không muốn ra tay.

Bàn tay trắng mịn gần kề mặt anh, giơ lên rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.

Cô tự nói với mình rằng cô không muốn làm đau bàn tay mình.

Cũng không thèm để ý đến anh, quay người rời đi.

Cánh tay bị Chiến Li giữ chặt, trong lòng cô lại nổi giận: “ Cái tên họ Chiến này, anh buông tôi ra.”

“ Thiên Thiên…” Giọng nói của Chiến Li, xót xa nhẫn nhịn, giống như ngọn gió bắc của mùa đông, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt:

/916