Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 202 - Chương 175

/916


Buổi sáng, khi Diêu Hữu Thiên mở mắt ra, Cố Thừa Diệu đã dậy rồi.

Anh đã mặc xong áo sơ mi, đang đeo cà vạt, nhìn thấy cô đã dậy, khóe môi nhếch lên.

Dậy rồi?

Ừm. Diêu Hữu Thiên khép hờ mắt, dáng vẻ vẫn có chút chưa tỉnh ngủ.

Đêm qua Cố Thừa Diệu túm lấy cô giày vò một trận, bây giờ eo cô vẫn còn nhức mỏi, hoàn toàn không có sức lực động đậy.

Ngáp một cái, cô muốn đứng dậy, bả vai lại bị Cố Thừa Diệu ấn về.

Chưa tỉnh ngủ thì ngủ thêm một lát.

Diêu Hữu Thiên thật sự bất ngờ, khinh thường anh: Ai hại em như vậy?

Người này, không biết mấy ngày nay đã phát điên gì, ngày ngày có thể mạnh mẽ giày vò mình, không giày vò cô đến sau nửa đêm sẽ không buông tha cô.

Thể lực của anh lại kinh người, cho dù cô xin tha, anh cũng không buông tay.

Chênh lệch sức lực của hai người thật sự quá lớn, cô hoàn toàn không theo kịp tần suất của anh thì thôi đi.

Còn bị anh giày vò không ngừng.

Phải phải phải, là anh hại. Cố Thừa Diệu cười, đối với việc có thể làm người phụ nữ của mình không xuống nổi giường, thật ra cũng là một loại cảm giác thành tựu.

Cho nên anh mới đền bù cho em, anh sẽ giúp em xin nghỉ phép, hôm nay em nghỉ ngơi một ngày đi.

... Khóe miệng Diêu Hữu Thiên giật giật: Cố Thừa Diệu, tuần này anh đã hại em xin nghỉ bốn ngày rồi, mà hôm nay cũng mới là ngày thứ năm, anh không cảm thấy anh thế này quá quá đáng rồi sao?

E hèm. Cố Thừa Diệu cầm áo khoác tới muốn khoác lên: Nếu không thì sao? Bây giờ em dậy được? Có thể đi làm như bình thường?

Không thể. Diêu Hữu Thiên buồn bực, tức giận trừng mắt nhìn Cố Thừa Diệu một cái: Tối hôm nay, không cho anh đụng vào em nữa.

Cái này không được. Cố Thừa Diệu lắc lắc đầu, nghiêng người hôn lên trán cô một cái: Cơ hội chỉ có mấy ngày này, anh không thể bỏ qua.

Cơ hội gì?

Diêu Hữu Thiên nhất thời không hiểu rõ, Cố Thừa Diệu lại cười: 'Kỳ nguy hiểm' của em. Không phải em không biết chứ?

... Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Cố Thừa Diệu: Anh, mấy ngày nay anh túm lấy em ra sức làm, chính là ——

Phải. Anh đã nói, chúng ta cần một đứa bé. Cố Thừa Diệu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, nụ cười trên mặt cực kỳ dịu dàng: Em quên rồi sao?

Lần này Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không nói nên lời.

Quả thực cô cảm giác được Cố Thừa Diệu muốn cô kịch liệt hơn bình thường, nhưng lại không ngờ, nguyên nhân là anh muốn cùng cô sinh một đứa bé?

Trong lòng như mừng như giận, nhưng không muốn trách tâm tư của Cố Thừa Diệu.

Người này ——

Ai nói muốn sinh con với anh? Không biết xấu hổ.

Ồ, em là vợ của anh, em không sinh con với anh, em muốn sinh với ai? Cố Thừa Diệu trêu đùa cô. Khiến cho Diêu Hữu Thiên lại đỏ mặt một hồi.

Được rồi, luận về da mặt dày, cô thật sự không phải đối thủ của anh.

Nhìn giờ một cái, anh đi làm sắp bị muộn rồi, hôm nay có một hợp đồng phải kí: Anh đi đây, em nghỉ ngơi thật tốt, nếu khi tỉnh ngủ cơ thể không sao, thì đưa bà nội đi kiểm tra thân thể, bà thích em đưa.

Vâng. Diêu Hữu Thiên cũng thích đưa Uông Tú Nga.

Có điều vừa nghĩ đến phải đối mặt gương mặt tươi cười trêu ghẹo của trưởng bối, mặt cô lại ửng hồng một hồi.

Một đứa bé.

Đứa bé ràng buộc nối liền cô và Cố Thừa Diệu. Trong lòng cô, thật sự mong đợi.

... ... ... ... ... ...

Trong bệnh viện, Diêu Hữu Thiên đưa Uông Tú Nga đến tiến hành kiểm tra thường lệ.

Vốn dĩ hôm nay là Cố Thừa Diệu đi, có điều đúng lúc anh có một hợp đồng phải ký, không đi được, Diêu Hữu Thiên chủ động đề nghị mình đưa Uông Tú Nga đi.

Đến bệnh viện chỉ định, làm kiểm tra sức khỏe


/916