Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 207 - Chương 180

/916


Cuối cùng Diêu Hữu Thiên vẫn không hỏi câu em yêu anh, anh yêu em không ra khỏi miệng.

Ba ngày. Thời gian ba ngày, cô tận tình hưởng thụ sự dịu dàng của Cố Thừa Diệu.

Mặc dù khu du lịch suối nước nóng không lớn bằng cái bọn họ xây ở thành phố Y, nhưng lại thắng ở sự xinh xắn.

Điều kiện hạng nhất, lại vắng vẻ êm ả.

Đi theo Cố Thừa Diệu, tắm suối nước nóng, ngắm cảnh tuyết. Thỉnh thoảng ném tuyết giống như đứa trẻ.

Lúc rảnh xem Diêu Hữu Quốc và Cố Thừa Diệu chơi cờ.

Buổi tối càng không cần phải nói, bọn họ tận tình triền miên.

Sự nhiệt tình của Cố Thừa Diệu thường xuyên khiến cô không chịu nổi. Nhưng lại không thể chối từ.

Bọn họ tạo thành thế giới thân mật nhất trên thế giới này.

Ba ngày, xem nhẹ sự tồn tại của Diêu Hữu Quốc, hành động của bọn họ gần như là đang hưởng tuần trăng mặt.

Ngày thứ ba, cũng là buổi chiều chủ nhật.

Rốt cuộc cô lưu luyến theo Cố Thừa Diệu trở về nhà chung.

Nghiêng nửa người ngồi trên xe, cô ngủ rất ngon.

Cố Thừa Diệu nghiêng đầu, nhìn gương mặt say ngủ của Diêu Hữu Thiên, nơi lồng ngực đột nhiên trở nên rất mềm mại.

Đây là vợ của anh.

Anh không biết là nguyên nhân gì, Diêu Hữu Thiên đã biến mất cả một buổi tối. Anh không hỏi cô đi đâu, cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Anh cảm nhận được, hình như trong lòng cô có chút cảm xúc không muốn để mình biết.

Thật ra anh muốn hỏi cô. Đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì.

Có điều, cô không nói, anh sẽ không hỏi.

Chỉ là khi cảm nhận được sự bất an mơ hồ cô để lộ ra, anh có chút khó hiểu.

Bất an? Cô đang bất an điều gì?

Anh đột nhiên nghĩ tới Bạch Yên Nhiên ——

Trong khoảng thời gian này, Bạch Yên Nhiên không gọi điện thoại đến nữa, cũng không gửi tin tức cho anh nữa.

Nhưng tin tức của cô, anh lại biết.

Cuối cùng anh không nỡ để một cô gái đang đúng tuổi hoa, từ chứng uất ức liên quan đến anh mà phát triển theo hướng thành bệnh tinh thần.

Anh tìm cho Bạch Yên Nhiên một bác sĩ. Bản thân không ra mặt, mà để Luna giới thiệu cho Bạch Yên Nhiên.

Anh đã nói chuyện với bác sĩ tâm lý này, đối phương nói mặc dù tình hình của Bạch Yên Nhiên lúc tốt lúc xấu nhưng có thể chữa khỏi.

Mà trước khi chữa khỏi, không thể kích thích bệnh nhân.

Cho dù quá trình như thế nào, có thể chữa khỏi là tốt rồi.

Nếu Bạch Yên Nhiên có thể khôi phục bình thường, sự mắc nợ của anh với cô sẽ bớt đi một chút.

Chuyện này, anh chưa nói với Diêu Hữu Thiên.

Không phải là không muốn nói , chỉ là không biết phải nói như thế nào.

Dù sao anh đã quyết định, không tiếp xúc với Bạch Yên Nhiên nữa. Vậy thì nói hay không, hẳn là không liên quan gì phải không?

Hôm đó nhìn Diêu Hữu Thiên đỏ mặt xuống xe taxi. Vẻ mặt nhìn thấy anh từ kinh ngạc, sửng sốt, rồi đến trốn chạy và bất an.

Tim anh đột nhiên có chút đau đớn.

Muốn chỉ trích cô lại khiến mình lo lắng cả một buổi tối, nói không ra lời.

Anh dùng giọng điệu trêu đùa cô, nói cô cũng phạm quy rồi, sau đó đưa cô đi chơi.

Ba ngày nay, bọn họ chơi rất vui, cũng rất thỏa thích. Mặc dù có bóng đèn Diêu Hữu Quốc ở đây, có điều, anh ấy thật sự được xem là một người anh vợ biết săn sóc.

Cố Thừa Diệu cũng nhìn thấy như ý nguyện, sự bất an trong đáy mắt Diêu Hữu Thiên đã giảm bớt.

Cô lại khôi phục gương mặt tươi cười bình thường, xán lạn mà rực rỡ, vẻ mặt tự nhiên tự đắc.

Trái tim anh, có vài phần vui mừng.

Khiến người phụ nữ của mình vui vẻ, cũng là một môn mà người đàn ông nhất định phải biết.

Xe dừng lại ở cửa nhà chung, Cố Thừa Diệu không vội xuống xe, cũng không vội đánh thức Diêu Hữu Thiên.

Đêm qua, bọn họ ngâm nước ở suối nước nóng, trực tiếp làm việc một hồi trong suối nước nóng.

Có một dạo anh lo lắng Diêu Hữu Thiên sẽ bị cảm, dù sao hôm đó thật sự quá lạnh.

May mắn, nhiệt tình của bọn họ cũng đủ, có thể xua đi toàn bộ lạnh lẽo.

Xuống xe, vòng qua bên kia cửa xe, cẩn thận ôm Diêu Hữu Thiên xuống xe.

Vừa khéo gặp được Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ đi ra khỏi nhà họ Cố.

Sắc mặt của anh lạnh xuống trong nháy mắt, có lẽ là rời khỏi khung cảnh ấm áp của buồng xe, hoặc là cảm nhận được sự lạnh lùng trên người Cố Thừa Diệu.

Diêu Hữu Thiên đang say ngủ khẽ động đậy một cái, tay Cố Thừa Diệu thu chặt lại, để khuôn mặt cô áp gần lồng ngực mình.

Lồng ngực ấm áp, nhịp tim mạnh mẽ đó khiến Diêu Hữu Thiên một lần nữa chìm vào giấc ngủ say.

Cánh tay Cố Thừa Diệu gồng lên rất mạnh, nhắm mắt lại, cuối cùng không nói lời nào, ôm Diêu Hữu Thiên vào cửa.

Kiều Tâm Uyển nhìn bóng lưng con trai, muốn gọi anh một tiếng, lại bị hành động của đứa con làm cho kinh ngạc một lát.

Ánh mắt đau xót, Kiều Tâm Uyển gần như có xúc động muốn khóc.

Học Võ, anh xem nó ——

Sao anh có thể nhìn bà bằng ánh mắt như vậy? Bà là mẹ của anh mà.

Cố Học Võ vỗ vỗ vai vợ. Có một số chuyện, bà đã làm sai, thì phải chấp nhận cái giá.

Mà ông là đồng lõa, đương nhiên cũng không chạy thoát khỏi trừng phạt.

Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ con trai ôm Diêu Hữu Thiên. Khóe môi ông đột nhiên nhẹ nhàng nhếch lên.

Đi thôi. Đi về.

Học Võ? Lòng của Kiều Tâm Uyển


/916