Hôn thê của quỷ vương

CHƯƠNG 3

/3


CHƯƠNG 3:

Không phải tất cả chúng ta ai cũng tin vào định mệnh. Nhưng khi nó thực sự đến, bạn sẽ cảm giác được một cách mạnh mẽ. Một số người sẽ phủ nhận nó, một số sẽ chấp nhận nó, có kẻ sẽ trốn tránh nó.

Một ảo cảnh xuất hiện trong mắt. Nhìn thấy căn phòng cháy rực trong biển lửa. Những người nằm giường kế bên cùng thân nhân của họ, bị đốt từ bên trong, tiếng kêu gào thảm thiết. Quá sợ hãi Nhật Tâm rùng mình hét lên thất thanh. Mọi người quay lại nhìn cô. Mẹ cô vội chạy lại hỏi có chuyện gì.

-Mẹ phải đi, đi ngay bây giờ. Về nhà lấy cho con cái USB màu tím, và cái laptop con phải nộp báo cáo quan trọng gấp, không là bị đuổi việc.

Mẹ cô vừa càu nhàu vừa tất tả chạy về ngay. Không quên với lại cháo mẹ để đầu giường cứ lấy mà ăn.

Chẳng hề có báo cáo gấp gì, cũng sẽ chẳng có cái USB màu tím nào, đó chỉ là cái cờ để Nhật Tâm yêu cầu mẹ mình rời khỏi nơi nguy hiểm. Cô biết cô sẽ tới đâu, đó chình là địa ngục, những người ở đây sẽ gặp chuyện gì, chỉ là không thể nói ra. Có nói cũng sẽ không ai tin.

Mọi người đã từ từ di chuyển vào vị trí như trong ảo cảnh. Nhật Tâm nhắc điện thoại gọi về nhà.

“Mẹ về tới chưa?”. “về rồi sao mẹ không thấy cái USB màu tím….”. Nhật Tâm chưa nghe hết câu liền tắt máy, cắt nguồn điện thoại và chờ đợi. Nhật tâm đang đợi người đàn ông đó leo lên bậc cuối cùng của cầu thang nơi lửa tự nhiên bùng cháy.

Lửa tự nhiên bùng cháy, tất cả mọi người ở đó đều bị đốt từ bên trong, tiếng thét kinh người bám sâu vào tâm trí như muốn tra tấn người nghe. Lửa cháy lan ra thui trụi những chiếc rèm cửa và ra giường, những thanh kim loại nóng đỏ, những bình nhựa méo mó tan chảy. Những con người bị đốt cháy ra tro.

Nhật Tâm ngồi đó, mở to đôi mắt nhìn những người này hoảng loạn gào thét và bị đốt. Nước mắt trào ra, mặc nó, vì cô phải tập quen, phải đối mặt với sự sợ hãi này, bởi trong tương lai cô có thể còn phải nhìn thấy có thể là phải đón nhận những thứ khủng khiếp hơn. Cơ thể cô run lên run lên từng nhịp của sự sợ hãi, nỗi sợ đối diện với địa ngục vĩnh viễn. Lửa nóng đỏ nhiệt độ cực cao, tất cả đều bị đốt cháy, tiếng thét tắt hẳn chỉ còn mùi khét, chỉ riêng cô và chiếc giường bệnh đang nằm là còn nguyên.

Họ đã chết, những linh hồn từ từ thoát ra khỏi cơ thể cháy đen, trông méo mó đến đáng sợ. Cô biết mình đang ở đâu. Cô lại đến nơi đó. Những lần trước chỉ là mở đầu. Còn bây giờ mới thực sự bắt đầu “định mệnh” của cô.

Linh cảm, và trực giác của cô lúc này như mở rộng. Cô không biết chính xác ngoài kia có bao nhiêu con quỷ, nhưng cô biết chúng rất đông, chúng đang đợi bắt những linh hồn thoát ra mà ăn tươi nuốt sống.

Một số con quỷ đã bay vào chui vào những xác chết co quắp đen đúa trên sàn nhà mà đùa nghịch. Đó là những con quỷ không thể xác, nó luôn đi tìm thân xác để kí sinh.

Tiếng cười của chúng the thé vang lên trong không trung, xen lẫn với những tiếng rít đe dọa giành giật lẫn nhau. Những cái thây chết cháy còn nguyên vẹn đã bị nhập nhanh chóng, chúng như những thây ma đang sợ dật dờ đi tới lui trước mặt nàng, chốc một bọn chúng cại nấc lên và cười the thé sung sướng. Có vẻ như chúng không thấy nàng, hết lượt này lượt khác đều lướt qua trước mặt nàng nhưng không quan tâm tới như thể. Nàng cùng chiếc giường này vô hình với chúng.

Những con quỷ hình dạng kì lạ đã bước vào. Với cái đầu to, đôi mắt lồi hẳn ra ngoài, cái miệng đầy răng ngoác rộng đến mang tai, bôn chi động vật, hắn nhảy bổ vào một zombie đang đi tơi xé toặc ra làm nhiều mảnh. Không máu me nhưng làm người ta khiếp vía bởi sự tàn nhẫn. Hắn nhai gọn một mảnh thân khô. Rôi cất tiếng ồ ồ như cười như khóc. Hắn lại ăn thêm một con nữa. Những con khác cố chạy ra khỏi đó thì một con nữ quỷ khác lại thò đầu vào chẳn đường chúng. Lần lượt lần lượt những con quỷ đủ hình dạng khủng khiếp bước vào kẻ đánh con xé, ăn thịt lẩn nhau, giết hại lẫn nhau không thương tiếc thật đáng sợ.

Nhật Tâm lúc này đã không còn can đảm để nhìn, nàng đã bài tiết lẫn lộn ướt chiếc quần và cả cái giường trắng mà không hề hay biết. Nàng ngồi đó rung lên từng đợt, từng đợt.

Khi yên ắng nàng mới nhìn xuống thấy một đứa bé đang bò, da nó xanh nhợt, đầu có 2 sừng. Người nó loang lổ máu. Đây là đứa trẻ mà nàng dẫu có muốn yêu cũng ko yêu được. Đôi mắt đỏ ngàu, trên mặt nổi gân xanh, nó vẫn bò bằng bốn chân. Đến gần xác một con quỷ đã chết nó há miệng ra như một con trăn ngoạm mồi cái đầu to ra, to ra rồi nuốt trọn con quỷ vào trong. Ngay khi nuốt xong cái đầu nó trở lại về bình thường. Tiếp tục bò bằng bốn chân ra khỏi đó.

Sàn gạch lúc này không còn một cái xác nào, ngay cả những vết máu cũng bị những loại sâu trùng hút sạch. Khi thấy con quái đi khỏi đã lâu. Nàng bước khỏi giường.

Nàng đứng khỏi giường nhìn ngó xung quanh, nàng cần nước, thức ăn nếu muốn sinh tồn, mà trên giường chỉ còn một hộp cháo bò của mẹ. chưa được một phút. Bầu trời đã đen khịt, dưới đất lúc nhúc những con con sâu đang lao về phía nàng sợ hãi nàng lại lao lên giường.

Chỉ một lát sau, nơi đó đã thu hút nào là sâu bọ hút mau, quỷ các loại đông nghịt lại cắn xé lẫn nhau. Kẻ sống sót cuối cùng lại là thằng bé kia, nó chỉ dùng 1 chiêu duy nhất, há cái miệng rộng và nuốt chửng mọi thứ vào trong.

Nàng như hiểu ra, chiếc  giường chính là cứ địa an toàn duy nhất của nàng lúc này, nếu nàng ra khỏi đó thì chưa tới 1phút rưỡi nàng sẽ bị ăn thịt. Cỏ vẻ mùi hương trên người nàng lúc này cực kì hấp dẫn bọn chúng.

Nàng nhìn hộp cháo bò không cảm thấy đói mà lòng đầy những lo nghĩ. Những ngày tới nàng sẽ ăn gì, uống gì, kiếm ở đâu, phần đời còn lại của nàng phải co ro trên cái giường này sao? Mà bản thân nàng cũng không biết mình có thể sống được bao nhiêu ngày ở cái nơi quái quỷ này.

Nhìn chiếc điện thoại vẫn còn lưu giữ hình ảnh của người thân bạn bè. Những bức hình này với nàng quý giá biết bao. Nhưng pin điện thoại cũng không còn nhiều. Nàng tắt nguồn, ôm chiếc điện thoại vào lòng nức nở


/3