Hợp Đồng Phúc Hắc Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 152 - Chương 152

/156


Editor: Thiên Y

Khu biệt thự phía Đông

Xuống xe, Mạc Lãnh Tiêu kéo Thanh Thần lên cửa phòng thuộc về hai người bọn họ ở trên lầu hai.

Anh chợt dừng bước, buông tay ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh từ khi bước vào biệt thự.

Mạc Lãnh Tiêu như vậy quả thực khiến Thanh Thần mở rộng tầm mắt. Vốn cho là, trầm ổn tỉnh táo mới là cá tính của hắn, không ngờ, anh lại có thể ngây thơ như thế.

Thậm chí, ngây thơ đến mức đáng yêu như vậy.

Trong lòng của Thanh Thần hồi hộp, nhưng từ đầu đến cuối trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn vẫn mang vẻ hồn nhiên, ánh mắt tròn to nhìn về phía anh: Tâm trạng của anh không tốt, vậy em không làm phiền anh nữa. . . . Trước, đi vào.

Mấy ngày nay, cô đều ở chung một phòng với anh, ngủ chung một giường, hàng đêm dây dưa với anh.

Đêm nay, nếu để cho một mình cô ngủ trong phòng, có lẽ, cô còn có thể không quen đấy.

Đối mặt với sự dò xét của Thanh Thần, Mạc Lãnh Tiêu chỉ lạnh mặt, không trả lời.

Thấy anh không nói lời nào, Thanh Thần cũng không muốn khiến cho nút thắt này siết chặt, dù sao cũng bày tỏ lòng mình rồi. Đối phó với người đàn ông biến thái này, mình phải chủ động đúng lúc mới có thể hạ được anh.

Thở phào nhẹ nhõm, Thanh Thần tăng thêm can đảm, chủ động nói: Anh, có muốn cho em hôn một nụ hôn tam biệt không?

Ông trời, thật sự cô khiêu khích anh đến nghiện mất rồi, đây đã là lần thứ mấy cô quyến rũ anh? Mộ Thanh Thần ơi là Mộ Thanh Thần! Mày đúng là thật tà ác, một sắc nữ.

Ở trong lòng, Thanh Thần không ngừng trách mắng mình, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy ý hỏi.

Nhưng vẻ mặt của Mạc Lãnh Tiêu vẫn âm trầm, không thèm để ý đến sự dụ dỗ của cô: Em muốn sao? Trong quán rượu có thể có người đàn ông muốn hôn em.

Giọng nói mang vị chua nồng đậm, Mạc Lãnh Tiêu hừ lạnh, nhớ tới hình ảnh mới vừa rồi ở trong quán bar, anh lại nuốt không trôi lời nói kia.

Mặc dù biết cô chỉ muốn khiêu khích mình, nhưng ở trước mặt của anh, cô lại dám có cử chỉ tình cảm với người đàn ông khác, đúng là đáng chết!

Người ta mới không có. Thấy anh còn đang tức giận, Thanh Thần hoàn toàn bị lòng dạ hẹp hòi của anh đánh bại, nhưng mà trong lòng của cô cũng rất ngọt ngào.

Nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh, không để ý đến gương mặt nặng nề của Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần nhón chân lên, chủ động vòng tay qua cổ anh, sau đó chạm khẽ vào môi anh.

Một cái, hai lần, ba cái! Hừ, cô cũng không tin anh sẽ không có phản ứng.

Trong mắt Thanh Thần xoẹt qua một chút giảo hoạt, không ngừng chạm khẽ vào môi của anh, chờ đợi anh đáp lại.

Nhưng hôn môi anh rất nhiều rồi, vậy mà một chút phản ứng, Mạc Lãnh Tiêu cũng không có.

Được rồi, trong lòng Thanh Thần thở dài. Mạc Lãnh Tiêu! Chính anh muốn cứng đối cứng phải không? Rất tốt, nếu anh có bản lãnh thì đừng có mà thỏa hiệp!

Thôi, em vẫn nên đi tìm Nguyễn Hoài . . . . Ưmh! Lời còn chưa nói hết, Mạc Lãnh Tiêu lập tức thô bạo hôn lên môi của cô, bàn tay giữ chặt sau gáy của Thanh Thần, đầu lưỡi nóng rực mạnh mẽ tiến vào trong miệng nhỏ nhắn.

Biết rõ là cô cố ý muốn kích thích mình, nhưng anh vẫn không khống chế được bản thân, hoặc là nên nói anh cũng muốn hôn cô, muốn xoá đi toàn bộ hơi thở của người đàn ông khác còn lưu lại ở trên người của cô. Cô bé này chỉ có thể là của anh, trên người của cô chỉ có thể lưu lại mùi hương của anh.

Hơn nữa. . . . . .

Đầu lưỡi chạm qua cái lưỡi thơm tho, Mạc Lãnh Tiêu mút lấy ngọt ngào ở




/156