Hướng dẫn trêu trọc đàn ông

Chương 24 - Chương 21

/91


Play… khụ!

Quan Hành không muốn thừa nhận lòng mình vì điều này mà thấy hơi ngứa, đôi mắt chớp chớp, dời tầm mắt, nhìn về bản hợp đồng ở trên đùi mình, đặt tay lên đó.

Thỏa thuận này là anh bảo Trương Vĩ phác thảo ra sau đó chỉnh sửa nhiều lần, thành phẩm vẫn là anh nhìn thấy đầu tiên. Bản thân đọc qua cảm thấy rất hài lòng, rất tốt, bên B không có nhân quyền là được rồi!

Anh khẽ nâng mí mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Kiều một cái: Cô phải nên cảm thấy may mắn khi đây là hiệp nghị chứ không phải là bản án của tòa án.”

Lương Kiều không hề lay động, lời từ chối còn chưa nói ra khỏi miệng, nhìn thấy anh như chợt nhớ ra điều gì, ngón tay vỗ trên bàn mở ngăn kéo rồi lấy ra một tờ giấy, ném cho cô. Đừng có gấp, đưa ra quyết định sau khi đọc cái này cũng không muộn.

Lương Kiều nghĩ anh đã tính trước, nhất quyết phải làm ra bộ dáng lo lắng trong lòng, do dự để giấy rơi xuống mặt đất rồi mới nhặt lên.

- Hiệp định Bồi thường -

Bên A: Lương Kiều

Bên B : Quan Hành

Ngày 7 tháng 12 năm 20xx vào lúc 17:00, tại bãi đậu xe của cao ốc Đỉnh Nguyên bên B đã bị bên A tấn công từ phía sau, làm cho xương ngực gãy nhiều chỗ cộng với mũi dập theo đánh giá XX pháp y lâm sàng giám định vết thương nhẹ cấp độ một ......

Bên A và bên B thảo luận đồng ý và bên A phải trả tất cả chi phí y tế, chăm sóc, bồi thường thiệt hại về tinh thần, thiệt hại khác đối với tài sản và quy định của bên B, tổng cộng tất cả là hai mươi vạn nhân dân tệ.

Lương Kiều xác định không nhìn lầm, trợn đôi mắt của mình. Một cái mũi trị giá hai mươi vạn nhân dân tệ, cắt mũi cô đi bán cũng không đắt như vậy.

Quan Hành thành công làm cho Lương Kiều cảm thấy bất lực phải bày ra vẻ mặt lấy lòng, buông tay ra nói: Không đi khởi kiện cô là tôi đã rất đại lượng rồi, biết cô là người nghèo thuộc tầng lớp dưới của xã hội, chi phí bồi thường đã được giảm đến tối thiểu rồi, như thế nào, vậy cũng không đủ khả năng để bồi thường? Nói đến đây anh không thể nhịn được cười lạnh một cái, Tại sao không bồi thường nổi, nói đàng hoàng chút đi vậy hôm đó lấy gan ở đâu mà dám đánh lén tôi! .

Lương Kiều nghe vậy nhướng chân mày kiêu khích: ” Lương Kiều tôi, tiền thì không có nhưng gan thì có nhiều đấy, thì sao đây?”

Quan Hành tức giận nghiến răng, lấy tay đoạt hiệp nghị trở về, quăng một câu: Nếu cô đã như thế, trước tiên thanh toán tiền bồi thường đi. Không nhiều, cũng chỉ hai mươi vạn.

Lương Kiều nhìn chằm chằm anh, Quan Hành lạnh lùng nhìn lại.

Một lát sau, Lương Kiều đột nhiên ngồi lên giường, khép máy tính xách tay của anh phập một tiếng, nâng cánh tay lên tựa cằm nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào: Chúng ta có thể nói chuyện phiếm chút không .

Lương Kiều tươi cười nịnh nọt quá mức rõ ràng, nhưng vẫn làm Quan Hành hết sức hưởng thụ, khép hờ mắt cười hừ một tiếng, giọng điệu có vài phần chế giễu: Sớm thức thời như thế không phải tốt hơn sao.

Hiệp định lúc trước bị anh đặt trên bàn phím máy tính, vừa rồi lúc Lương Kiều khép máy tính lại liền bị kẹp ở giữa. Lương Kiều nhìn Quan Hành dù bận vẫn ung dung chờ đợi, rất nhanh cầm phần hiệp nghị bồi thường trên tay vò qua vò lại rồi ném vào thùng rác, sau đó rút phần hiệp nghị đang bị kẹp giữa máy tính ra.

Quan Hành không khỏi chấn động, cái cổ duỗi ra phía trước một chút, thấy cô duỗi tay thò vào trong túi, lấy ra một cây To lớn màu đỏ , rút màu đỏ trên đầu ra thì chỉ là cây bút bi.

Thật là, trong lòng Quan Hành khẽ hừ, làm bộ làm tịch đáng yêu!

Lương Kiều lấy tư thế cầm bút đúng tiêu chuẩn nhưng đáng yêu, lại chậm chạp không ký tên, mà là đọc tất cả điều khoản cẩn thận một lần, sau đó suy nghĩ một chút, viết một hàng chữ ở dưới quyền lợi cùng nghĩa vụ của bên A, sau đó mới phóng khoáng kí tên dưới góc phải.

Lương Kiều viết một số chữ hơi xấu, nhanh đến nỗi không nhận ra, Quan Hành hiếu kỳ, nhưng chỉ có thể nghẹn chờ đến khi cô ký hết xong, cô còn không biết xấu hổ thưởng thức chữ ký của chính mình một lần nữa, sau đó mới nhàn nhã đưa tới.

Quan Hành làm bộ lơ đễnh, dùng ánh mắt nhìn phía chỗ cô bổ sung thêm một điều lương lao động của bên B là 200 nhân dân tệ/giờ, bên A không được dùng bất lý do gì để không trả nợ.

Quan Hành không nhịn được hừ một tiếng: Nhìn tiền đồ của cô đây này!

Nói xong lấy cây bút trong tay cô, vuốt trên tay hai cái, sau đó vung tay lên ký tên vào bên trái. Anh còn cố ý nhìn chữ kí bên phải rồi cuối cùng đưa kết luận: chữ kí của anh so với cô thì đẹp mắt hơn không biết bao nhiêu lần!

Ký hết hiệp nghị Lương Kiều uyển chuyển tỏ vẻ có việc phải đi trước, mục đích của Quan Hành đã đạt được, liền không làm khó nữa mà để cô đi.

Trương Vĩ nhiệt tình tiễn Lương Kiều một đường đến cửa thang máy. Đối với con trai hoặc con gái đáng yêu Lương Kiều không có sức miễn dịch, đặc biệt là Trương Vĩ tính tình tốt bụng lại lịch sự, Lương Kiều có ấn tượng rất tốt, trước khi đi cho anh ta một nụ hôn gió.

Trương Vĩ mang vẻ mặt thẹn thùng trở lại phòng bệnh, nhăn nhăn nhó nhó hỏi thăm Quan Hành: Lão đại, vừa rồi Lương tiểu thư và anh quen biết từ trước à?

Lão đại nói chuyện mà dám có dị nghị à... Quan Hành khinh bỉ liếc anh ta một cái, Mắc mớ gì tới cậu. Dừng lại một lát lại cảm thấy không đúng lắm, nhíu lông mày nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của tiểu trợ lý, con mắt chậm rãi nheo lại.

Trương Vĩ, cậu đỏ mặt cái gì? Đừng nói với tôi là cậu động dục với người phụ nữ kia.

Trương Vĩ không chịu nổi chọc phá, thẹn quá hoá giận trừng mắt liếc anh một cái: Lão đại anh có chút danh tiết nào không! Nói tôi cũng coi như xong đi lại còn xúc phạm Lương tiểu thư!

Quan Hành hừ một tiếng, thật là không thể xem nhẹ hormone của đàn ông, khi đã động dục lá gan đều to ra không ít, lại dám mạnh miệng. Đáng tiếc người phụ nữ đó còn chưa tới phiên anh ta (Trương Vĩ ) đến bảo vệ!

Quan Hành phất phất tay ý bảo Trương Vĩ đem cái bàn nhỏ đi, vén chăn định xuống giường: Xử lý thủ tục xuất viện.

Trương Vĩ sắp xếp văn kiện phát hiện hiệp nghị ngày hôm qua anh ta phác thảo đã được kí kết ổn thỏa, nhất thời không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, lén lút nhìn hiệp nghị.

Vốn nghĩ là làm cái hiệp nghị bá đạo này chỉ là lão đại mình nhàn rỗi nhàm

/91