Hướng dẫn trêu trọc đàn ông

Chương 31 - Chương 27

/91


Edit: Linh Đang

Lương Kiều cũng không biết lúc này trong lòng Quan Hành đang suy tính cái gì, chỉ huy Quan Hành lái xe đến cửa tiểu khu, sau khi xuống xe nói cám ơn với anh, phất tay một cái liền đi.

Trong thang máy chỉ có một mình cô, ấn tầng trệt rồi nhấn nút đóng cửa thang máy, Lương Kiều khẽ dựa vào tường, cúi người xuống cởi một chiếc giày ra.

Hôm nay mang đôi giày mới, cũng không tính là cao, nhưng có chút đau chân, vừa rồi ném Hà Lập Hâm qua vai không đứng vững nên xoay một chút, hiện tại cổ chân có chút không thoải mái.

Hai nửa cửa thang máy chậm rãi lại gần nhau, trong tích tắc sắp khép kín, đột nhiên có hai khớp xương tay rõ ràng vươn vào, ngăn ở chính giữa. Cửa thang máy cảm ứng được trở ngại, dừng lại chậm rãi tách ra một lần nữa, hai tay cố gắng đẩy hai bên, lấy sức mạnh miễn cưỡng kéo được cửa thang máy ra.

Lương Kiều khom người cầm lấy một chiếc giày đứng ở nơi đó, tay trái ôm chân phải, tư thế giống như chọi gà.

Thế nào cũng không nghĩ tới Lương Kiều cởi giày trong thang máy, Quan Hành chống cửa thang máy, cũng nhất thời sửng sốt.

Vẫn là Quan Hành phản ứng kịp, bước vào thang máy đứng vị trí đối xứng cô, khẽ dựa vào tường, ôm hai tay dù bận vẫn ung dung nhìn cô, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu nói: Như thế này có thích thú không?

Cửa thang máy lại khép lần nữa, Lương Kiều dựa tường xỏ giày vào: Tại sao anh lại vào đây?

Ăn cơm. Quan Hành mang bộ mặt đương nhiên nói: Cô không đến nhà tôi làm, tôi chỉ có thể đến nhà cô ăn.

Lương Kiều liếc mắt nhìn anh một cái: Anh chê tôi nấu cơm khó ăn, còn nhất định muốn ăn cơm tôi nấu, không phải là tìm tai vạ sao, nghĩ quẩn như vậy.

Quan Hành chỉ mũi mình: Bộ dáng này của tôi đều là bị cô hại, đương nhiên muốn cô chịu trách nhiệm.

Lương Kiều không lên tiếng, Quan Hành đứng thẳng người, bỏ hai tay vào túi, ánh mắt rơi vào cái bóng in trên cửa thang máy, không đếm xỉa tới hỏi: Lại nói tiếp, tôi cũng muốn hỏi cô một câu, vì sao ngày đó đánh lén tôi?

Lương Kiều trầm mặc mấy giây, mới phản bác, Không phải là anh cũng đã từng đánh lén tôi hay sao.

Cô nói đến lần ở quán ăn đêm đó sao? Hình ảnh ái muội lúc đó hiện lên, Quan Hành ho nhẹ một tiếng, ngón tay trong túi cuộn lại. (Còn ai nhớ vụ đó không ??)

Nếu như vụ kia cũng coi như đánh lén, thì mục đích của anh là câu được cô.

Vậy cô thì sao? Chẳng lẽ là muốn thông qua phương thức hoàn toàn mới hấp dẫn sự chú ý của anh một lần nữa? A, thiếu chút nữa đã quên, buổi sáng hôm đó trong thang máy cô còn cố ý đạp anh một cước.

Cho nên quả nhiên là muốn hấp dẫn chú ý đây? Cho nên mấy hôm trước cự tuyệt quả nhiên là mềm nắn rắn buông? Hừ...

Quan Hành không lên tiếng nữa, hai người đều quỷ dị trầm mặc.

Thang máy dừng lại ở lầu 6, Lương Kiều không có ý muốn động, Quan Hành liếc Lương Kiều một cái, vừa vặn thấy cô thở dài một tiếng.

Lương Kiều mang bộ dáng muốn nói lại thôi, cúi đầu chậm rãi dạo bước đến cửa thang máy, hai tay vừa nhấc, đè lại cửa thang máy, không cho nó qua.

Kỳ thật muốn đi... Lương Kiều chần chừ mở miệng, con mắt thẳng tắp nhìn về phía Quan Hành còn mang vẻ hơi mờ mịt, ánh mắt lấp lánh, phảng phất muốn nói cái gì, vừa thẹn lại không nói ra khỏi miệng. Đôi mắt muốn nói lại thôi rơi vào mắt Quan Hành, thật sự là vô cùng triền miên.

Quan Hành yên tĩnh ngắm nhìn Lương Kiều, không rõ chuyện gì.

Lương Kiều lần nữa nặng nề thở dài, dường như hết sức mâu thuẫn lại vô cùng lo lắng, buông tay ra, than thở day day trán.

Cửa thang máy bắt đầu khép kín, Quan Hành mới vừa định bước lên một bước để ngăn trở, đột nhiên Lương Kiều giơ ngón tay chỉ anh: Anh...

Quan Hành dừng lại, cho rằng cuối cùng cô đã muốn nói.

Lương Kiều chợt ủ rũ khoát tay: Suy nghĩ một chút ...

Quan Hành bị cô làm cho đầu mê mang, rốt cuộc người phụ nữ này muốn nói gì đây?

Cửa thang máy đã đóng đến một nửa, Lương Kiều dừng một chút,




/91