Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 382: 382: Quà Tặng

/382



Cố Lạc Bạch trêu chọc cậu bé: "Cục cưng, cháu cảm thấy ai là người đẹp trai nhất?"
Đường Tiểu Thứ không chút do dự nói: "Bố đẹp trai nhất ạ!"
“Ai là người đẹp trai thứ hai?” Cố Lạc Bạch hỏi lại.
“Anh trai ạ!” Đường Tiểu Thứ dõng dạc đáp lại.
Cố Lạc Bạch: "...!Ai đẹp trai thứ ba?"
Ánh mắt Đường Tiểu Thứ lóe lên, đảo qua mặt mọi người một cái: "Ừmm...!ai cũng đều đẹp trai hết, hoàn phì yến sấu, mỗi người mỗi vẻ, không phân biệt được ạ!"
"Hahaha..." Cố Lạc Bạch phá lên cười.
Đường Tiểu Thứ chớp chớp đôi mắt to ngơ ngác nhìn anh ta.
Đường Tiểu Sơ nói: "Hoàn phì yến sấu để miêu tả phụ nữ."
"A..." Đường Tiểu Thứ chớp chớp mắt: "Xin lỗi ạ, cháu không cố ý..."
"Không sao đâu," Cố Lạc Bạch cười và ôm cậu vào lòng, hôn lên má cậu một cái: "Cục cưng, sao cháu lại dễ thương thế này?"
“Bởi vì bố cháu đẹp trai và mẹ cháu cũng rất xinh đẹp!” Đường Tiểu Thứ nói một cách dễ thương: “Bố mẹ cháu có gen di truyền tốt, vì vậy cháu và anh trai cháu cũng rất đáng yêu!”
“Đúng, đúng, rất có lý!” Cố Lạc Bạch ôm Đường Tiểu Thứ nói: “Để chú nhỏ giới thiệu cho cháu, đây là Tống Tình Không, chú Tống.”
Đường Tiểu Thứ ngoan ngoãn chào: "Chào chú Tống."

"Chào cháu." Tống Tình Không mỉm cười đưa hai phong bao đỏ đã chuẩn bị từ lâu: "Đây là quà gặp mặt của chú Tống nhé."
Đường Tiểu Thứ nghiêng đầu nhìn Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê.
Cố Thời Mộ mỉm cười và gật đầu với cậu.
Cậu bé lập tức cười vui vẻ, cầm lấy phong bao đỏ, ngọt ngào nói: "Cảm ơn chú Tống."
"Không có gì," Tống Tình Không vỗ vỗ cái đầu nhỏ rồi nhìn Cố Thời Mộ: "Anh Mộ, cháu trai thật đáng yêu, anh đúng là may mắn lắm đấy!"
Cố Thời Mộ mỉm cười nhưng không nói gì.
Cố Lạc Bạch nói: "Đúng vậy, anh không nhìn xem là ai sao? Anh trai tôi, con trai của vận may mà! Đó là điều cần thiết!"
Đường Dạ Khê: "..."
Cô cảm thấy rằng Cố Lạc Bạch hay khoe khoang anh trai giống như Đường Tiểu Thứ vậy.
"Mẹ, phong bao đỏ mà chú Tình Không cho con rất nặng đó," Đường Tiểu Thứ đưa phong bao đỏ cho Đường Dạ Khê: "Mẹ, mẹ xem đi, nặng lắm!"
Đường Dạ Khê nhận lấy, ngay khi nhận được phong bao đỏ, cô đã đoán được trong này có khá nhiều tiền.
Phong bì đỏ được niêm phong, cô không tiện mở ra, mà nói với Tống Tình Không: "Tốn kém quá."
Tống Tình Không chưa kịp nói thì Cố Lạc Bạch đã nói trước: "Mấy cái này thì tốn kém gì chứ? Đối với ông hoàng của môn thể thao điện tử này thì chỉ là mưa phùn thôi.”
“Ông vua của môn thể thao điện tử?” Đường Tiểu Thứ tò mò nhìn Tống Tình Không hỏi: “Chú Tình Không, chú chơi thể thao điện tử sao? Anh trai cháu và cháu cũng thích chơi thể thao điện tử.

Anh trai cháu chơi rất giỏi đó!"
“Thể thao điện tử chỉ là nghề tay trái của chú Tình Không, công việc kinh doanh chính của chú ấy là điều hành một công ty trò chơi luôn.” Cố Lạc Bạch véo má cậu bé rồi cười nói: “Có sáu trong số mười trò chơi trực tuyến hàng đầu trên thị trường thuộc về công ty chú ấy đó, nếu có hứng thú, sau này chú nhỏ sẽ giới thiệu cho hai anh em cháu, để chú Tống lạm dụng chức quyền đi cửa sau cho các cháu.”
"Không ạ," Đường Tiểu Thứ nghiêm nghị nói: "Mẹ nói làm người phải làm ra làm, chơi ra chơi, không được bịp bợm ak!"
“Đúng vậy,” Phó Chỉ Ý nhìn quả cầu tuyết trắng nõn và mềm mại trong vòng tay của Cố Lạc Bạch, vươn tay bóp má Đường Tiểu Thứ: “Đừng học theo chú nhỏ của cháu, chú nhỏ của cháu đã quen lừa gạt và giở trò rồi, chú Chỉ Ý thích nhất là làm ra làm, chơi ra chơi, chưa bao giờ bịp bợm."
“Không đâu!” Đường Tiểu Thứ nghiêm nghị nói: “Chú nhỏ của cháu rất tốt, chú ấy sẽ không lừa gạt hay giở trò đâu.”
“Có nghe thấy không?” Cố Lạc Bạch nhìn Phó Chỉ Ý đầy đắc ý.
“Nào, để chú Chỉ Ý ôm một cái, chú Chỉ Ý cũng giỏi lắm!” Phó Chỉ Ý duỗi tay muốn ôm cục tuyết trắng này.
“Không cho, tôi còn chưa ôm đủ!” Cố Lạc Bạch né tránh: “Mau giới thiệu về phong bao đỏ đi! Anh không keo kiệt đến mức không cho phong bao đỏ đúng không?”
"Cút đi! Là anh đó!" Phù Chỉ Ý cũng lấy ra phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ.
Cố Lạc Bạch lần lượt giới thiệu bốn người còn lại với ba mẹ con Đường Dạ Khê,, đó là Phạm Tiêu, Thẩm Nhạc Quân, Sở Luật và Bạch Trạch.

Sáu người chắc chắn đã thương lượng từ trước, mọi người đều đưa cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ những phong bao lì xì màu đỏ, dày, nặng và nhiều họa tiết.
Đường Tiểu Thứ đặc biệt tò mò về những gì trong phong bì màu đỏ.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Cố Thời Mộ đưa mẹ con Đường Dạ Khê ngồi cùng với nhóm bạn.
Anh ngồi ở một bên, rất dễ dàng cho hai đứa trẻ ra vào.
Đường Tiểu Thứ ngồi ở rìa, nấp sau Đường Dạ Khê, thấp giọng hỏi Đường Dạ Khê: "Mẹ, con có thể mở phong bao đỏ mà các chú đưa cho con xem được không?"
Đường Dạ Khê chưa kịp nói thì Cố Thời Mộ đã nghe thấy, ngay lập tức nói: "Tất nhiên rồi!"
Đường Tiểu Thứ rất vui mừng và nóng lòng lấy ra chiếc phong bì màu đỏ trong túi xách của Đường Dạ Khê, mở nó ra.
Đường Tiểu Thứ lấy ra từ trong phong bao đỏ một miếng vàng: "Oa! Đẹp quá!"
Đường Dạ Khê: "..."
Cô đoán không sai mà, quả nhiên!
Mười hai phong bao đỏ được mở ra, là mười hai miếng vàng nguyên khối, trên mỗi chiếc đều có khắc những hoa văn tinh xảo và đẹp mắt.
Đường Tiểu Thứ nhanh chóng phát hiện thế giới mới: "Mẹ, nhìn xem, mười hai cung hoàng đạo!"
Mười hai miếng vàng ghép với nhau, đúng là mười hai cung hoàng đạo.
Đường Tiểu Thứ xếp mười hai miếng vàng lại với nhau theo thứ tự của mười hai cung hoàng đạo, hào hứng cầm tay Đường Dạ Khê, cho cô xem.
Có lẽ mấy món quà này đã được chuẩn bị rất cẩn thận, Đường Dạ Khê rất cảm động và sờ đầu Đường Tiểu Thứ: "Các chú thích Tiểu Thứ và anh trai như vậy, họ đã chuẩn bị rất kỹ càng các món quà xinh đẹp và tinh tế cho Tiểu Thứ và anh trai.

Hai đứa đi rót rượu cảm ơn các chú được không?"

“Được ạ!” Đường Tiểu Thứ cầm tay Đường Tiểu Sơ: “Anh ơi, chúng ta đi rót rượu cho các chú đi?”
Đường Tiểu Sơ gật đầu.
Hai đứa trẻ tay trong tay bước tới bàn cà phê, Đường Tiểu Thứ dùng hai tay cầm chai rượu lên, nói với đám người Tống Tình Không một cách đáng yêu: “Các chú ơi, con và anh trai rất thích món quà mà các chú tặng.

Bọn con rót rượu mời các chú, cảm ơn các chú đã chuẩn bị quà cho con và anh trai!"
Đêm nay hai anh em vẫn mặc quần áo song sinh.

Đường Tiểu Sơ mặc quần màu lục lam và áo phông màu trắng, còn Đường Tiểu Thứ mặc quần trắng và áo ghi lê màu lục lam.

Hai cậu nhóc này có ngoại hình giống nhau đến bốn năm phần, có lông mày thanh tú giống nhau và một đôi mắt đẹp, tinh xảo và hoàn mỹ, dưới ánh sáng đèn, trông đẹp đẽ và sạch sẽ như một tiểu kim đồng ngồi dưới Quan Âm.
Chưa kể Cố Thời Mộ cũng thích, ánh mắt đầy tự hào nhìn con trai mình, ngay cả Tống Tình Không lần đầu nhìn thấy hai đứa trẻ cũng càng ngày càng thích hai đứa nhỏ.
Có lẽ đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Bởi vì bọn nhỏ là con trai của anh Mộ, không hiểu sao họ càng nhìn bọn nhỏ càng cảm thấy thích!.



/382