Khẩu thị tâm phi

Chương 24 - Chương 10.1

/25


Editor: Phương Phan

“Một con gà, táo đỏ, cẩu kỷ... Đợi một chút, từ từ thôi, mẹ đọc chậm một chút đi mà..., táo đỏ, cẩu kỷ rồi gì nữa ạ?”

Lương Vấn Hân đã đọc xong tờ báo, liếc mắt nhìn bên trái mình một cái. Cô đang kẹp điện thoại lên bả vai, tay phải vừa cố gắng ghi lại.

Khi tin cô mang thai được báo về Vân Lâm, ba mẹ cô hình như rất chờ mong được gọi là ông bà ngoại, liên tục dạy cho cô cách dưỡng thai, bồi bổ, đối với con gái có thể nói là xem như bảo bối mà thương yêu.

Ba mẹ em thật sự không nói gì sao? Anh đã hỏi cô vô số lần như vậy. Một gia đình truyền thống từ nhỏ đã dạy con phải coi trọng giá trị đạo đức như thế thật sự có thể chấp nhận việc con gái chưa cưới đã mang thai sao?

Không có đâu, bọn họ thật sự rất vui khi sắp được làm ông ngoại, bà ngoại, thật sự không có chuyện thoát khỏi quan hệ với cô con gái bất hiếu, bại hoại gia phong là em đâu…. Mỗi lần cô cũng đều trả lời như vậy.

Bây giờ xem ra đúng là không phải nói dối.

Mẹ cô rất quan tâm con gái, lo lắng người trẻ tuổi bây giờ không biết cách điều dưỡng trong thai kỳ, bà liên tiếp dặn dò bao nhiêu chuyện từ lớn đến bé...

Mặc dù không hiểu lắm, nhưng ba mẹ cô không giận là tốt rồi, anh rất sợ nhìn thấy cô khóc... mặc dù ba năm nay anh ít khi nhìn thấy cô khóc, trừ những lúc ân ái, cao trào cực hạn cô khóc lóc cầu xin.

Xem ra cô rất vui vẻ, cứ như là không có gì có thể khiến cô ưu phiền, mỗi ngày đều tràn đầy niềm vui. Cô thích cuộc sống như vậy chứ? Thích cùng anh ở cùng nhau, ăn cùng một mâm, đắp cùng một cái chăn, ban đêm cùng ôm nhau ngủ, rồi cùng nhau đón ngày mới đến...

Anh không nghĩ mình còn có khả năng mang lại hạnh phúc cho ai nữa, nhưng nhìn cô đúng là đang rất hạnh phúc.

Anh chìm đắm trong suy tư. Khi anh định thần lại, cô đã nói chuyện điện thoại xong rồi, đang chăm chú xem lại những điều mẹ cô đã dặn dò.

Nhóc, em muốn về Vân Lâm sao?

Ah? Tay cô đang ghi chép công thức nấu ăn chợt dừng lại, không hiểu lời anh hỏi là có ý gì, không dám trả lời tùy tiện.

Anh... lại muốn đẩy cô đi sao?

“Chuyện mang thai của phụ nữ anh không hiểu. Phải bồi bổ như thế nào, không thể ăn các gì, lúc sinh con thì ở cữ như thế nào... Những thứ này mẹ em rất có kinh nghiệm, bà có thể chăm sóc em chu đáo, cho nên anh nghĩ em về nhà sẽ tốt hơn.” Có mẹ từng trải qua chuyện sinh nở bên cạnh trong lúc cô mang thai, anh cảm thấy yên tâm hơn.

“Em... về nhà, vậy... anh thì sao?” Cô dè dặt hỏi dò.

“Nếu em muốn anh về cùng thì chúng ta cứ xử lý nhà ở đây rồi về đó định cư đi.”

Anh nói “Trở về”! Anh xem nhà cô cũng là nhà của anh, anh buột miệng nói, cũng không để ý hàm nghĩa, vậy mà cô nghe được vô cùng cảm động, liền tiến lên ôm anh hôn loạn xạ.

Được, chúng ta về nhà! Nhà của cô, cũng chính là nhà của anh!

Nghe tin bọn họ về Vân Lâm định cư, người vui mừng nhất chính là ba mẹ cô.

Cả đời ông bà là quân nhân chuyên nghiệp, trước mặt con cái luôn giữ hình tượng nghiêm nghị, nuôi dưỡng các con thành người có kỷ luật, nhưng thật ra, hai người đối với con gái rất cưng chiều, muốn gì được nấy.

Cho nên khi biết con gái yêu một người không muốn cưới mình, vì nụ cười của con gái, ông chấp nhận! Vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể từ chối yêu cầu của con gái.

Có điều, như vậy như vậy không có nghĩa là ông luôn có thái độ dễ chịu với gã đàn ông kia, chỉ cần nghĩ đến con gái mình phải chịu ấm ức là ông không thể nào mà thích nổi cậu ta.

Chỉ cần nhìn qua cũng thấy cái dáng vẻ thư sinh, mỏng manh đến nỗi gió thổi qua liền nghiêng ngả, giống cái gì chứ? Còn hơi một tí là tựa vào người con gái ông, cậu ta là người không có xương sao? Như vậy thì làm sao bảo vệ được con gái ông, thay con bé chống đỡ cả bầu trời? Không thể gánh vác nổi?

Còn nữa, còn cái cách nói chuyện nữa! Không có lễ độ, không biết lựa lời gì cả, cậu ta còn đặt ba vợ là ông vào trong mắt nữa không? Được rồi, người ta không cưới con gái ông, hơn nữa xem tình hình này thì tương lai cũng sẽ không, nhưng tốt xấu gì thì con gái ông cũng đang mang thai đứa con của cậu ta , ít nhất thì cũng phải tôn trọng ông ngoại của nó một chút chứ?

Ngay cả việc lấy lòng người nhà cũng không làm được, người đàn ông này hoàn toàn không đặt Dung Dung ở trong lòng.

Dù sao thì từ lần đầu tiên nhìn thấy Lương Vấn Hân, ông đã không thích cậu ta, dù có nhìn thế nào cũng không vừa mắt!

Từ ngày chuyển về Vân Lâm, hai người đàn ông này cực kì không hợp nhau, nhà họ Quan từ ngày đó trở nên không còn yên ổn...

Ba em lại trừng mắt với anh rồi. Anh bình thản nói một câu, lười biếng nghiêng người gối lên chân cô.

Anh lại làm gì khiến ba tức giận vậy?

Đây đúng là một vấn đề huyền bí. Anh cũng rất muốn biết.

Quan Tử Dung thật là đau đầu muốn chết, trước đây chỉ cảm thấy hai người này không hợp nhau, giờ mới thấy có lẽ cô đã quá lạc quan rồi. Bọn họ thật sự vô cùng khắc nhau, cô là




/25