Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 92 - Chương 92

/218


Edit: beyours07

Đột nhiên Vương Lung lại không vội vàng nữa, hắn đứng lên chắp tay sau lưng, đi qua đi lại vài bước, hỏi ta, Lục tẩu không hiếu kỳ sao, Vương Lung tiến vào cung Hàm Dương đến thăm tẩu như thế nào?

Hắn không nói lời này, ngược lại ta đã quên có một việc này, đúng thế, cung Hàm Dương giờ tuy không nói là tường đồng vách sắt, nhưng bên ngoài có người trấn giữ, Vương Lung làm như thế nào mà thoải mái đi vào, ta còn thật sự rất tò mò.

Ta chăm chú nhìn Vương Lung, chờ hắn trả lời, đợi hồi lâu, lại chỉ chờ đến nụ cười như định liệu trước, không chút hoang mang của hắn. Người này chỉ định cười cùng ta, thế nhưng lại không có chút ý định mở miệng.

Vương Lung thật sự là đệ đệ của VươngLang, hai huynh đệ này quả thực quá tương tự. Từ trước lúc còn tưởng hắn thích ta, đối với ta ngoan ngoãn phục tùng, quả nhiên là cố ý để ta hiểu lầm!

Trước mắt chính là kiểu muốn nói lại thôi, hoàn toàn là vì vừa bị kinh ngạc trên tay ta kinh ngạc, cho nên muốn trả thù... Cái đó và tính tình hiếu thắng của VươngLang, quá sức tương tự!

Ngay lập tức ta đã quyết định ta là vẫn thích Vương Lung luôn nhường nhịn ta như trước, từ trước đến nay hắn đối với ta đặc biệt nhân nhượng, đặc biệt lúc khiêm tốn, ta còn cảm thấy có phần buồn nôn chứ.

- - Không cần ai nói, ta cũng biết ta như vậy thật đê tiện.

Nếu đệ đang chờ ta không nhin nổi tới hỏi đệ, vậy thì tính toán sai rồi. Ta co tay lại nhìn Vương Lung, nhàn nhã nói, Lục ca của đệ sáu ca đúng là một chuyên gia nhử mồi, ta cái gì cũng đều không làm, chính là có bản sự bức cung, còn là có thể khoe một chút.

Đáy mắt Vương Lung hiện nhất chút ý cười, hắn chắp tay sau lưng, ho nhẹ một tiếng, Lục tẩu, những thủ đoạn hương diễm mà người dùng đối với Lục ca của ta, nếu là dùng trên người Vương Lung ta, sợ là tính mệnh chúng ta đều khó giữ a.

Tiếng cười của ta mắc kẹt ở trong cổ họng, đảo tròn mắt, mà lại tính kế trong lòng.

Lưu Thúy - - ta cũng học bộ dáng Vương Lung, chắp tay sau lưng kéo dài giọng.

Vương Lung giống như là bị người ta đâm một châm vậy, hắn xẹp hẳn xuống, hữu khí vô lực nói, Dã nha đầu nhà ngươi!

Hắn không hổ là con trai của Hoàng thượng, lập tức chuyển đổi thái độ, tươi cười đầy mặt cùng ta giao dịch, Như vậy đi, hôm nay ta không làm khó dễ Lục tẩu, có hỏi tất đáp. Từ sáng mai bắt đầu, Lục tẩu đừng nhắc tới chuyện của ta với nàng là được rồi.

Ta nhàn nhạt nói, Được!

Nhìn vẻ mặt Vương Lung nhẹ nhàng hẳn, ta lại hảo tâm nhắc nhở hắn, Có điều Lưu Thúy còn khó giải quyết hơn ta năm xưa vài phần, thiếu ta, còn có Lưu Phỉ, còn có Thế Dương...

Bị một thiếu nữ như ta năm xưa, nhưng thân phận càng tôn quý, lại càng lớn mật truy đuổi, cũng không phải là chuyện thú vị gì, tuy Vương Lung cũng được coi là tâm cơ thâm trầm thâm tàng bất lộ, nhưng muốn đơn giản thoát khỏi Lưu Thúy như vậy, vậy cũng thật sự là quá coi thường nàng rồi.

Quả nhiên Vương Lung cũng giống như năm đó VươngLang bị ta truy đuổi vậy, bụm mặt thống khổ thở dài một hơi, ta muốn nhìn từ mặt hắn xem có thấy được chút manh mối nào hay không, nhìn xem có thấy hắn đối với Lưu Thúy cuối cùng là có chút ý nào hay không. Có điều ta cũng chưa từng lưu ý Vương Lang hay Vương Lung, cho nên cũng không nhìn ra cái gì. Rất khó nói trong sự đau khổ của hắn, tới cùng có trộn lẫn chút tự đắc nào hay không.

Vương Lung có thể tiến vào, là vì phụ Hoàng cũng không quản Cấm vệ quân quá nghiêm. Nhất là mấy ngày nay, lại càng buông lỏng. Thực ra Lục tẩu chính là đi ra ngoài trước mặt bọn họ, chỉ sợ cũng sẽ chẳng ngăn trở nhiều. Vương Lung nhàn nhạt nói.

Ta đã nói mà, những cung nhân này vì sao lại nghe lời như vậy, hóa ra nói cho cùng, đều không phải bởi vì ta trời sinh uy nghi, mà là vì bọn họ đều giỏi tùy mặt gửi lời, biết rất nhanh ta lại có thể từ đen chuyển đỏ rồi…

Ta ừ một tiếng, Vương Lung lại giải thích cho ta.

Vì sao Phụ Hoàng lại buông lỏng cấm túc, là phải nói từ Lục ca rồi. Sau khi ông ấy nhốt Lục tẩu ở cung Hàm Dương, lại tự mình đến Đông cung một lần, gặp Lý Thục Viện, lại ở Đông Cung nói chuyện nửa canh giờ cùng Lục ca. Từ sau hôm ấy, Lục ca cũng không đồng ý rời khỏi Đông rồi. Tuy Phụ hoàng phái vài Thái y qua đi chuẩn mạch, cũng đều không chuẩn ra được cái gì không đúng. Nhưng Lục ca chính là một mực chắc chắn, chính mình thật sự không thoải mái, thương tâm vô cùng, cho dù là




/218