Không Thể Không Là Em!

Chương 24 - Chương 24

/52


Cơm chan canh

Quý Vân Khai chưa bao giờ thỏa mãn như thế, nếu lần ở phòng bếp là thêm nhiệt, vậy thì bắt đầu từ khi vào cửa anh ôm hôn cô nồng nhiệt, tiếp đó chính là bữa tiệc đỉnh điểm của sự giao hòa giữa hai cơ thể. Từ phòng khách đến phòng ngủ, từ sô pha đến giường, từ nền nhà đến nhà tắm...

Cả đêm vui sướng cùng cực, anh càng lúc càng phấn khích, không có chút mệt mỏi nào.

Chưa bao giờ có sự thể nghiệm cơ thể cùng sự thỏa mãn trong tim thế này.

Trời sáng, Giang Phỉ trùm khăn tắm, tựa vào cửa phòng ngủ hút thuốc.

Quý Vân Khai tắm rửa bước ra liền thấy được bức tranh trước mặt. Cô khẽ cúi đầu, sợi tóc rũ xuống che khuất gương mặt, ngón tay cầm điếu thuốc, màn khói lượn lờ, trông cô thật cô đơn.

Anh không thích phụ nữ hút thuốc, chỉ là Giang Phỉ, thật cô đơn nhưng lại mang một vẻ đẹp khác.

Đi qua rút điếu thuốc khỏi tay cô, nói: Một người đàn ông hút thuốc chưa chắc vì phụ nữ, nhưng một người phụ nữ hút thuốc chắc chắn là vì một người đàn ông. Anh hút một hơi, chậm rãi nhả ra vòng khói, cúi thấp người hôn cô, Anh hi vọng có một ngày, em cai thuốc vì anh.

Giang Phỉ quay đầu lại, nhìn anh cười cười với ý tứ hàm xúc không rõ, hỏi: Đàn ông không phải đều cho rằng hễ người phụ nữ nào lên giường với anh ta thì sẽ trở thành người của anh ta đấy chứ?

Thái độ của cô làm Quý Vân Khai rất không thoải mái, bất mãn nói: Sao hả, ăn xong chùi mép phải không? Em phải chịu trách nhiệm với anh, bằng không anh...

Anh làm sao? Giang Phỉ giống như cười mà không phải cười, nhìn anh, điều anh vừa nói phải là lời thoại của cô mới đúng.

Quý Vân Khai suy nghĩ đau khổ một hồi, cuối cùng nói: Anh sẽ ngày ngày bám theo em, cho đến khi nào em chịu trách nhiệm với anh mới thôi! Con gái sợ con trai cứ bám lấy mình, cô không đồng ý anh sẽ bám lấy cô! Bám cho đến khi nào cô khuất phục!

Giang Phỉ cười nói: Ngày ngày đi theo em, anh không phải đi làm à?

Quý Vân Khai ảo não: Vợ sắp mất rồi còn làm việc cái gì!

Giang Phỉ lườm anh, đứng dậy nói: Anh xé rách váy em rồi, bảo em làm sao ra ngoài?

Quý Vân Khai nhớ tới chiếc váy và quần lót tơ tằm bị anh xé rách trên sàn nhà ngoài phòng khách, cười cực kỳ mờ ám, đành nói: Anh bảo người ta đưa quần áo đến cho em, nếu em cảm thấy trùm khăn tắm không tiện thì cứ mặc đồ của anh trước.

Giang Phỉ không khách khí vào phòng để đồ chọn, tìm lấy một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần jean, lại lôi quần lót anh ra mặc. Vạt áo sơ mi quá dài, cô liền buộc nó lại, thắt lưng có logo Hermes lộ ra bên ngoài. Nhìn gương buộc tóc lên thành kiểu đuôi ngựa, có một cảm giác xinh đẹp khó nói.

Ngay đến Quý Vân Khai thấy cách ăn mặc của cô cũng phải miệng chữ O vì kinh ngạc. Giang Phỉ nháy mắt mấy cái, nói khẽ bên tai anh: Em mặc quần lót của anh đấy! Cô rõ ràng nghe được tiếng nuốt nước miếng của anh, cười vô cùng đắc ý.

Quý Vân Khai chặn ngang cô lại, như ảo thuật biến ra một cái hộp bạc, nói: Cái cuối cùng, dùng nốt chứ?

Lần này đến phiên Giang Phỉ kinh ngạc, từ tối qua đến giờ cô đã biết, với đàn ông thì số lần không phải quan trọng, quan trọng là thời gian và kỹ xảo. Nhưng rõ ràng anh... lúc tay anh đang luồn vào trong áo, cô ngọ ngoạy chạy trối chết: Bát đũa trong phòng bếp còn chưa rửa!

Quý Vân Khai ở sau lưng cô vừa tức vừa cười, tiện tay ném hộp bạc lên tủ đầu giường, cầm điện thoại gọi bảo người đưa quần áo và bữa sáng lên.

Rửa xong đống bát, quần áo và bữa sáng đều đưa tới, đúng là size của Giang Phỉ. Sau khi thay xong bước ra chuẩn bị ăn sáng, cô khựng lại khi thấy sữa đậu nành với bánh quẩy trên bàn.

Sao thế, không thích ăn à?

Giang Phỉ lắc đầu, Đột nhiên em muốn ăn cơm chan canh Thượng Hải.

Quý Vân Khai đặt sữa đậu nành xuống nói: Có gì khó, anh biết một nhà hàng làm đồ ăn chính thống, anh sẽ gọi điện bảo họ đưa tới.

Cái này không giống , Giang Phỉ lại nói tiếp, Hồi nhỏ có một thời gian, bố em thuê một cô giúp việc, quê cô ấy ở ngoại ô Thượng Hải, không thành thạo lắm, thời gian đó em cáu kỉnh không chịu ăn cơm. Sau đó có một người đồng hương tới thăm, mang đến một chút đặc sản, cô ấy dùng những đặc sản đó làm cơm chan canh cho em. Em còn nhớ, đêm đó khóc đến mệt rồi thiếp đi, hôm sau thức dậy liền ngửi được từng mùi hương chui vào mũi, em túm lấy chân mẹ... ôm búp bê vải xuống lầu liền trông thấy cơm chan canh nóng hổi trên bàn.

Bát cơm chan canh rất phong phú, nhưng chỉ là những nguyên liệu rất bình thường, jăm-bông, măng khô, mộc nhĩ, cải xanh, cải bẹ... Rắc bên trên thịt thái hạt lựu đậu rang tương ớt, trứng tôm cá khô và chao của Tô Châu, lập tức kéo con trùng thèm ăn của cô ra. Cũng nhớ cả tiếng địa phương vùng Tô Châu dễ nghe dịu dàng mỉm cười nói chuyện với cô, nội dung thế nào cô không còn nhớ, dù sao bát cơm chan canh đó đều rơi hết vào bụng cô.

Hương vị ấy đến nay em còn nhớ, đáng tiếc cô giúp việc vì biến cố gia đình đã sớm quay về, sau này không còn được ăn món cơm chan canh ngon như thế nữa.

Thực ra sau đó cô từng đến nhà hàng chính thống nếm thử một lần, chẳng qua trông thấy vây cá và trứng cua bên trên cùng với hải sản làm loãng canh nên chẳng còn hứng thú.

Nói xong cô ngẩng đầu cười cười với Quý Vân Khai: Anh sẽ không thấy em khác người đó chứ?

Quý Vân Khai cố tình nuốt nước miếng khoa


/52