Không Thể Không Là Em!

Chương 29 - Chương 29

/52


Suối nước nóng

Diêu Diệp thấy cô cũng hơi giật mình: Sao cô ở đây?

Giang Phỉ trừng mắt nhìn: Vừa chuyển đến, hóa ra nơi này không thể ở.

À, trước kia không có nghe nói nhà này cho thuê mà? Diêu Diệp hoài nghi đi qua, Cần giúp không?

Lúc này, Đào Nhiên cầm một bộ đồ lót đi ra từ phòng ngủ, cúi đầu nhìn trái nhìn phải, hỏi: Phỉ Nhi, hai cái áo lót này, cái nào của cậu cái nào của tớ?

Giang Phỉ tức cười: Tay trái là của cậu, thế mà không phân biệt nổi, cỡ của cậu lớn hơn của tớ được không?

Ờ! Đào Nhiên giơ áo lót lên nhìn, xuyên qua khe hở lại trông thấy một người đàn ông! Cô ấy cuống quít để áo lót xuống, trừng lớn mắt, Anh làm gì ở đây? , vội vàng giấu áo lót ra sau, gầm lên: Lưu manh!

Diêu Diệp xòe tay: Tôi tới để giúp đỡ các cô có được không. Mặc quần áo vào đúng là không nhìn ra, vóc dáng cô ấy còn hoàn hảo hơn cả Giang Phỉ!

Ai cần anh giúp? Mau cút đi! Đào Nhiên nổi giận đùng đùng, nếu không phải đang cầm áo lót, cô ấy thật sự muốn tìm thứ gì để ném.

Diêu Diệp bất đắc dĩ sờ mũi, nói với Giang Phỉ: Nếu có gì cần cứ tìm tôi, đừng khách khí nhé!

Được , Giang Phỉ cười gật đầu, tiễn anh ta ra ngoài.

Đào Nhiên tới gần hỏi: Anh ta tới làm gì?

Giang Phỉ cười nói: Anh ta ở nhà đối diện, sau này hai người chính là hàng xóm đấy, có chuyện gì cứ tìm anh ta!

Cái gì! Đào Nhiên tức giận đến ngây người, trong đầu xoay vòng mấy lần mới phản ứng, đang định chửi ầm lên nhưng lại nghẹn trong ngực, không thốt ra nổi.

Giang Phỉ cười trộm, tiếp tục giúp cô ấy dọn đồ. Đào Nhiên chưa từ bỏ ý định, Giang Phỉ vô tội nói: Cậu tìm tớ cũng vô dụng, phòng này do Quý Vân Khai tìm, chắc anh ấy sợ chuyện lần trước lại xảy ra thôi! Này, cậu cứ yên tâm mà ở, ít nhất không cần lo về phương diện an toàn. Bình thường hai người cùng đi làm, nào có nhiều cơ hội gặp nhau như thế?

Cô nói thế, Đào Nhiên lại không phản bác được.

Quả thực, hình như không có gì không đúng cả.

Nhưng Đào Nhiên cảm giác, cô ấy bị Giang Phỉ và Quý Vân Khai bán!

Cái thành phố này dường như chỉ có hai mùa, mùa hè và mùa đông.

Quý Vân Khai mặc áo may ô quần đùi xuống lầu mua bữa sáng cho Giang Phỉ, đẩy cả cánh cửa ra xem thì, ôi thôi, tuyết rơi!

Chân tay anh co cóng trở về phòng, Giang Phỉ từ trong chăn thò đầu ra, uể oải hỏi: Làm sao vậy?

Tuyết rơi! Quý Vân Khai rất thích bộ dạng mơ mơ màng màng của cô, nhất là ngủ đến đêm, luôn không nhịn được ôm cô giày vò một hồi, nhào nặn xoa bóp, lại bắt đầu hoạt động nào đó. Anh bò lên giường ôm sát cô từ phía sau, sáng sớm đàn ông là cầm thú, Giang Phỉ đã quen với thú vui tệ hại của anh, lười biếng nhỏ giọng hầm hừ đã bị anh ăn sạch.

Xong chuyện, Quý Vân Khai thay quần áo, tinh thần sảng khoái đi mua bữa sáng, trở về nói với Giang Phỉ: Tuyết đầu mùa năm nay lại vào Chủ nhật, hay đi tắm suối nước nóng nhé?

Giang Phỉ nhấp một ngụm sữa đậu nành, tỏ ý không có ý kiến.

Hai người lái xe đến vùng núi phía Tây, bởi vì tuyết nên đường trơn, chiều mới đến nơi. Làm thủ tục nhập cư, sau đó ăn chút gì rồi đi ra suối nước nóng ngoài trời.

Hai người ngâm trong bể tắm hai phần ba, Quý Vân Khai thèm nhỏ dãi với dáng người uyển chuyển của Giang Phỉ, trời dần tối, đi theo con đường mòn, phía trước lại bị nhân viên phục vụ ngăn cản: Xin lỗi hai vị, phía trước là 'không gian riêng' của chúng tôi, hai vị nếu muốn sử dụng thì một tiếng là 188 đồng.

Một tiếng mất 188 đồng? Cái này còn dễ dàng hơn cả cướp tiền đấy!

Giang Phỉ không muốn đi tiếp, Quý Vân Khai lại hứng thú hỏi: Không gian riêng? Riêng tư như thế nào?

Gương mặt nhân viên phục vụ phiếm hồng, nói: Là... là một bể tắm nước nóng, người ngoài không thấy được bên trong. Lời cô ít nhưng mang ý sâu xa, Quý Vân Khai đã hiểu, cười nói với Giang Phỉ: Muốn thử không? Giang Phỉ đang muốn từ chối, nhân viên phục vụ đã cười: Xin đưa cho tôi vòng tay đánh số. Đợi lấy vòng tay ra, ghi một tiếng lên đó, Quý Vân Khai ôm Giang Phỉ đi vào Không gian


/52