Không Thể Không Là Em!

Chương 40 - Chương 40

/52


Đại trạch nhà họ Giang đột nhiên có thêm một người, người này bị tật một chân, cố gắng hao hết tâm tư lấy lòng một người khác - Giang Đại Đạo! Đúng vậy, là Giang Đại Đạo, không phải Giang Phỉ.

Giang Phỉ phản đối, anh hết sức vô tội nói: Anh là khách do ông Giang mời tới, em không thể vô lễ với anh như thế.

Giang Đại Đạo còn ở một bên phụ họa: Đúng vậy, cậu ấy là khách của bố, Phỉ Nhi không được vô lễ với khách!

Giang Phỉ lập tức nghẹn họng, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người, nhưng với Quý Vân Khai có da mặt dày thì công kích không có hiệu quả. Nói không chừng còn bị phản tác dụng, bị phòng ngự của anh bắn ngược trở lại làm bị thương chính mình.

Nội thương đó!

Giang Vũ Thần đi công tác trở về thấy trong nhà có thêm một người, lại còn là Quý Vân Khai từng đánh nhau với anh, sắc mặt anh thay đổi, trở nên khó đoán.

Giang Đại Đạo tức thời tiêm dự phòng cho anh, anh yên lặng nhìn thoáng qua Quý Vân Khai cáo mượn oai hùm, xoay người vào phòng Giang Phỉ.

Có muốn chuyển đi không? Anh hỏi.

Giang Phỉ suy nghĩ một chút, gật đầu: Vâng.

Nhưng khi bọn họ xách túi hành lý quần áo chuẩn bị tạm biệt với ông già, Giang Đại Đạo cũng không thèm nhìn bọn họ, vừa đấm đùi vừa than vãn với Quý Vân Khai: Cậu nói xem tôi nuôi con gái có ích lợi gì? Khổ cực nửa đời người chăm lo cho chúng nên người, chỉ mong có một ngày chúng sẽ chăm sóc bên gối cho tôi. Nhưng giờ thì sao? Trưởng thành rồi, tim cũng to, cánh cũng đã cứng, không muốn ở nhà để nhìn cái mặt mo này của tôi, chỉ muốn ra ngoài xông xáo thôi!

Giang Vũ Thần và Giang Phỉ liếc mắt nhìn nhau, thở dài, lại xách túi hành lý về phòng.

Quý Vân Khai bội phục nhìn Giang Đại Đạo, giơ ngón tay cái lên: Bố vợ quả nhiên là gừng càng già càng cay!

Giang Đại Đạo cười đắc ý: Chút lòng thành, chút lòng thành thôi! Đứa con gái này của tôi, thích mềm không thích cứng, nói năng chua ngoa, trái tim đậu phụ, sau này cậu sẽ biết.

Dạ vâng, con hiểu.

Khụ, tôi giờ vẫn chưa phải bố vợ cậu, đừng gọi lung tung thế! Tuy nói vậy nhưng nụ cười trên mặt Giang Đại Đạo đã bán đứng ông.

Quý Vân Khai gật đầu như gà con mổ thóc: Vâng, bố vợ, trước mặt Giang Phỉ con sẽ không gọi như thế, tự ngài ngầm thừa nhận là được!

Cũng tốt, dù sao sau này cũng sẽ quen thôi, ha ha ha ha!

Giang Phỉ ở trên lầu nghe hai người xì xào bàn tán không che dấu chút nào, tức đến nỗi mặt đỏ bừng. Giang Vũ Thần thì bình tĩnh hơn, nói: Xem ra thằng nhóc này định ở lại nhà chúng ta luôn rồi, có cần anh...

Không cần! Giang Phỉ lên tiếng ngăn cản, nếu anh dùng thủ đoạn, Quý Vân Khai không phải đối thủ của anh.

Kệ anh ta đi, cứ xem như là dỗ bố vui.

Giang Vũ Thần nhìn cô với thâm ý khác, bỗng mỉm cười: Được. Anh ở Bắc Mĩ nửa tháng, trong nửa tháng này đã đủ để xảy ra những chuyện anh không muốn xảy ra rồi.

Quả nhiên, xem xong tài liệu trong tay, anh chỉ biết than thở: Cố Trì biết rõ Giang Phỉ, cho nên cố ý lập ra cái bẫy này. Anh cũng hiểu em gái, cho nên biết, Giang Phỉ...

/52