Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 262 - Chương 262

/396


Bàng Quốc Công nhìn Dương thị.

Lúc này Dương thị vỗ tay thì ngay lập tức Tử Tước bước lên phía trước nói: Người đâu, cho mời di nương Thu Nguyệt.

Phu nhân, đây là... Bàng Quốc Công không rõ hỏi.

Lão gia bình tĩnh đừng nóng, sau đó lão gia sẽ hiểu rõ ràng là vì sao muội lại làm vậy. Các muội muội cũng ngồi xuống đi, chúng ta vừa ăn vừa chờ, còn đại tiểu thư và nhị phu nhân vẫn quỳ ở đó đi.

Dương thị nói xong thì đỡ Bàng Quốc Công ngồi cùng mình trên bàn cơm. Bàng Lạc Tuyết và Bàng Lạc Băng liếc mắt nhìn nhau, mỗi người gắp từng món ăn vào chén cho Đại phu nhân.

Các con ăn đi, nữ nhi ngoan. Đại phu nhân hiền lành nói.

Đại phu nhân cũng tự mình múc một chén canh, đứng lên nói: Lão gia, đây là canh ngân hạnh(*), mời lão gia nếm thử.

(*) Ngân hạnh có thân cao to, cây đơn tính, lá hình quạt, hạt hình bầu dục. Nhân quả ăn được, có thể làm vị thuốc thường rất tốt đối với thân thể.

Bàng Quốc Công nhận lấy chén canh và nếm thử một miếng, nói: Phu nhân thật có lòng.

Dương thị mỉm cười ôn nhã.

Bàng Lạc Vũ nhìn chung quanh thấy mọi người đều ăn uống, còn mình và mẫu thân phải quỳ bên cạnh. Nàng cắn môi, lại nhìn mọi người trong phòng, cảm thấy toàn là những người độc ác. Nàng thề sẽ luôn nhớ tới ngày hôm nay, hôm nay bị những người này khuất nhục thì sớm muộn nàng đều sẽ trả cho họ từng chút từng chút một.

Chờ đến lúc mọi người ăn gần xong thì Tử Tước đứng bên cạnh nói: Thưa lão gia, thưa phu nhân, đã mang di nương Thu Nguyệt đến.

Quả nhiên phía sau Tử Tước là mấy người thị vệ đang khiêng di nương Thu Nguyệt vào, mơ hồ có thể nghe thấy một mùi mục nát và thối rữa hôi hám.

Thu Nguyệt, nàng sao vậy? Bàng Quốc Công đẩy Dương thị ra bước đến nắm tay Thu Nguyệt hỏi.

Lúc này miệng Thu Nguyệt không thể nói gì, hai mắt kinh sợ đến nỗi chỉ còn thấy trước mắt chỉ là khoảng trống vô định, con ngươi đen sì như lỗ thủng khiến người khác nhìn thấy cũng cảm thấy khiếp sợ. Khuôn mặt vốn kiều mị mà giờ phút này bị lấp đầy bởi những vết thương nhìn thật thương tâm. Y phục bằng gấm phía dưới tuy là quần áo mới, trang điểm cùng son phấn nhưng thực chất mùi thịt thối bốc lên lan tỏa khắp phòng khiến người khác ngửi thấy mà ghê rợn.

Lão gia, ngài xem, muội đã nói rốt cuộc những hạ nhân kia đâu có chăm sóc tốt cho Thu Nguyệt. Lão gia nhìn xem, vết thương của muội muội đều chuyển biến rất xấu. Đừng nói là trên người mà sợ rằng…. Dương thị bước lên nói.

Bàng Quốc Công gật gù, phẫn nộ nói: Các ngươi chăm sóc di nương Thu Nguyệt thế nào mà khiến nàng trở thành như thế này đây?

Đại phu nhân phất tay một cái, ý bảo để thị vệ lui xuống. Sau đó, nàng quay sang Bàng Sách nói: Sách nhi, con cũng đi ra ngoài đi.

Bàng Sách nhìn một vòng, đều không thấy ai có phản ứng gì nên hắn sờ sờ mũi mình. Chuyện của nữ nhân, hắn vẫn không nên tham dự thì hơn.

Vậy nhi tử cáo lui.” Bàng Sách nói.

Hiện tại trong phòng chỉ còn lại nữ nhân. Dương thị bước lên nói: Lão gia, đã nhiều năm như vậy, thiếp thân cũng muốn ngoài ấm trong êm nên định cho Thu Nguyệt muội muội một danh phận. Dương thị bi thương nói.

Tròng mắt Bàng Quốc Công có chút ướt át, nói: Phu nhân, nàng thật sự nghĩ như vậy sao?

Ừm. Đại phu nhân gật gù. Đã nhiều năm như vậy, muội cũng nghĩ

/396