KHUYNH THẾ LINH MIÊU

CHƯƠNG 1

/1


CHƯƠNG 1:

Hôm nay là một ngày hết sức “đẹp trời” đối với Nhật Tâm nàng. Ngồi tại phòng chờ sân bay, nàng vẫn híp mắt cười. Cảm giác hân hoan sung sướng xen lẫn hồi hộp. Đây là lần đầu tiên từ bé đến lớn nàng được sử dụng phương tiện “hàng không” mà còn là miễn phí.

Nhớ lại 1 tháng trước, nàng vừa chải răng vừa cào cào cái vỏ hộp. Cũng không nghĩ mình sẽ trúng giải thưởng lớn đến thế, chuyến du lịch châu âu. Cuộc đời nàng đến vé số cũng chẳng thèm mua vì mua cũng chẳng bao giờ trúng dù là cái giải khuyến khích.

Thủ tục đã xong nàng theo hướng dẫn viên cũng bắt đầu lên máy bay. Nhìn sang ghế ngồi bên cạnh, nàng thầm nghĩ, cuối cùng sau một quãng đời ngập tràn xui xẻo, nàng cũng được chuyển tình thế rồi sao? Trúng vé đi châu âu còn bây giờ lại ngồi cạnh soái ca, vừa đẹp trai, lại vừa thành đạt. Anh ta chính là  top 3 doanh nhân trẻ của nước nàng.

Thấy nàng nhìn mình thật lâu. Chàng trai trẻ quay sang nở một nụ cười. Hàm răng trắng trên khuôn mặt “chuẩn đẹp trai” lộ vẻ thân thiệt khiến trái tim nàng lỗi đi một nhịp. Cúi mặt ngượng ngùng miệng nàng khẽ mỉm cười với bao mơ mộng.

Có người nói với tôi người mà mua vé số không bao giờ trúng đột nhiên quất ngay “giải độc đắc” thì cẩn thận “chết bất đắc kì tử”, tôi vẫn xem đó là một lời đồn. Nhưng rõ ràng là linh ứng trong trường hợp của quý cô xui xẻo Nhật Tâm này đây.

Còn đang mơ mộng mây mưa với chàng soái ca kế bên, thì máy bay đã nhồi lắc giữ dội. Mặc cho tiếp viên hàng không ra lời trấn an, tâm lý những người ngồi trên máy bay đã bắt đầu hoảng loạn. Máy bay đột nhiên mất năng lượng bắt đầu rơi không lý do, oxi mất dần, nàng chim trong một vùng tối vô tận, với một ý niệm cuối cùng ko cam tâm mình vẫn chưa được yêu bởi chàng trai thập toàn thập mỹ đến khi mất dần ý thức, không còn biết gì.

Giật mình nàng thức dậy mở mắt, thấy cổ đau đau, nhìn xuống có một vật màu đen đang ngoe ngẩy, khiến nàng bất giác lùi về phía sau va vào song sắt. Nhìn lại toàn thân mình đen thui đầy lông lá, còn có một chiếc đuôi dài, nàng kinh hãi hét lên một tiếng “meo” thất thanh. Nàng hoảng hốt nhìn vào thanh song sắt hiện bóng mình, một con mèo đen từ đầu đến cuối.

Lại lùi lại nhìn quanh nàng là bị nhốt trong lồng còn bị xích cổ. Ngửi mùi thuốc nồng nặc nhìn những bình ông nghiệm đầy hóa chất. Nàng tự cảm thán thân nàng xui xẻo. Người ta xuyên không thì làm nữ vương, mỹ nhân, nàng ta xuyên không lại thành một con mèo xấu tệ, chính xác là một con mèo mun, đen từ đầu đến chân. Lại còn vừa bị nhốt vừa bị xích cổ, đây chính là ngược đãi động vật mà, nàng thật là thê thảm.

Cái chuồng bé tẹo, chỉ có một bát nước và một thau cát nhỏ. Làm gì không làm sao lại đi làm động vật. Số nàng quá thê thảm, cuối cùng ko biết bản thân làm gì mà bị đày đọa như thế. Trước giờ nàng tuy ngốc như chưa làm điều gì hổ thẹn lương tâm sao lại bị xuyên vào làm một con thú trong phòng thí nghiệm vậy chứ.

Tưởng tượng ra cảnh mình bị tiêm chích mổ xẻ, bị thí nghiệm ba cái linh tinh bậy bà gì đó. Nàng hoảng sợ vô cùng lông lá dựng lên hết. Đúng nghĩa một con mèo xù lông.

Nàng chưa kịp xù lông lâu thì một bóng blouse trắng đã xuất hiện. Cặp kính tròn trí thức tôn lên khuôn mặt điển trai và ánh mắt hút hồn, khiến nàng quên cả xù lông. Nếu ai đó nhìn thấy cảnh tượng này có thể sẽ nói nàng là con mèo “háo sắc”. Vậy có thể suy ngược lại động vật “háo sắc” là động vật có linh tinh không thì điều này ta thật không dám nói.

Nhưng hoàn toàn đối nghịch với vẻ mặt đẹp trai, ánh mắt ngây thơ hút hồn là một ống tiêm sắc nhọn, vòng cổ đã được gỡ ra từ lúc nào Nhật Tâm nàng quả thật không biết. Chỉ khi nhìn thấy kim tiêm thì nàng mới hoàn hồn ra sức giãy giụa muộn màng. Cổ đã bị tóm chặt, mũi kim ghim sâu vào sống lưng đau nhói, chất thuốc tê rần lan nhanh vào cơ thể không lâu sau nàng lịm đi.

Một lần nữa khi mở mắt nàng vẫn còn là một con mèo mun đen đúa, bị nhốt trong chiếc lồng sắt bóng loáng, một chén nước, 1 thau cát. Cõ lẽ điều khác biệt duy nhất là chiếc vòng xích cổ đã được tháo ra.

Tên ác ma blue trắng lúc này đã không còn ở đó. Vừa lúc nãy ai còn ngẩn ngơ “ngắm trai” bây giờ không có “hiện nhân” đã không tiếc lời mắng nhiếc “meo~ meo~” (Trai đẹp không có gì tốt lành mà, lần sau gặp trai đẹp nhất định phải đề phòng, đau chết ta rồi. Ta thề sẽ không bao giờ yêu người cho dù người có quỳ xuống cầu xin tình yêu). Một tràng “mẽo mẽo” kéo dài, cuối cùng kết thúc trong sự “tự ảo tưởng sức mạnh của một con mèo mang linh hồn của nàng ngốc mơ mộng.

Nhìn lại chiếc chuồng kim loại, thò bàn tay đen đúa ra khe chấn song, bàn tay nhỏ thăm dò chốt cửa. Một niềm sung sướng trào dâng. Chiếc chốt này nàng có thể hy vọng mở được, chỉ là nó quá cứng và nặng so với bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng. Đời mà đâu có “dễ ăn” như vậy, chỉ có thể là tự nhủ “cố lên” thôi.

Hơn một tiếng đồng hồ gảy chốt sước cả móng, cửa chuồng đã mở toang. Mun nàng quay đầu lại liếm láp ít nước rồi lảo đảo nhảy xuống. Nàng thật là ấm ức mà, một con mèo thì liếm được bao nhiêu nước chứ, nhưng thôi kệ mèo cũng ko cần nhiều nước lắm.

Khi chân chạm đất cũng là lúc nàng bị kéo về với thực tại, nàng là một con mèo và đương nhiên là không mang giày, nền đất lạnh dội vào đệm thịt đàn hồi, chợt khiến nàng buồn bã. Một cơn gió mát vờn nhẹ qua cái đuôi nhắc nhở điều khiến nàng con đau lòng rơi lệ hơn. Ngoài tấm lông che thân nàng đang thực sự là không mạnh vải che thân, một cơn gió nhẹ cũng có thể đùa thổi cúc hoa của nàng. Thật là làm sao đây.

Lớp lông đen đúa che kín khuôn mặt giấu giúp nàng đôi má đỏ ửng vì xấu hổ. Nhưng vì “sinh tồn” nàng không thể tiếp tục ở lại làm vật thí nghiệm, hy sinh. Nàng đành cụp chiếc đuôi xuống che chặt khu vực nhạy cảm kia.

Đuôi là thứ giúp giữ thăng bằng cho loài mèo vậy mà nàng lại cụp sát dùng nó để che đậy khiến nàng bước đi cứ lảo đảo ko được tự nhiên.

Nàng tìm đường chui ra được ngoài, nhìn bầu trời rộng lớn với áng mây ngũ sắc để nhận ra mình đã không còn ở nơi gọi là địa cầu. Suy nghĩ “đi đại tiện xong mình sẽ chùi cúc hoa bằng cách nào” đã hoàn toàn biến khỏi đầu chỉ để lại một chữ “Ồ” đầy kinh ngạc.

/1