Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 6 - Chương 6

/63


Editor: Tranh

Cố Hạo Thần bị Lâm Tĩnh Hảo đánh một bạt tay làm má phải nổi lên dấu tay màu đỏ rất rõ nét. Anh lại giống như người không có việc gì, thậm chí cả vết thương trên mặt cũng không sờ đến dù chỉ một chút.

Lâm Tĩnh Hảo chỉ cảm thấy lòng bàn tay run lên, tất cả bởi vì cánh tay dùng lực quá độ mà bủn rủn. Một bạt tay này là cô dùng hết toàn lực. Cô thấy Cố Hạo Thần không có biểu cảm, trong lòng nghĩ lại mà sợ, hai tay chống lên giường, cả người lui về sau: Anh tránh ra, tôi không muốn thấy anh.

Hai tay của cô run rẩy mò mẫn trên tà áo của mình, hoảng loạn cài cúc áo, đối với Cố Hạo Thần trừ bỏ phẫn nộ còn lại đều là sợ hãi.

Em thật sự cho rằng tôi sẽ làm ra chuyện như vậy sao? Giọng nói của anh mạnh mẽ lạnh lẽo, nhưng đối với cô lại lộ ra một loại ôn nhu đặc biệt.

Việc này là tôi tận mắt thấy, tự mình thấy chẳng lẽ là giả? Lâm Tĩnh Hảo suy nghĩ đến buổi sáng hôm nay anh ta mới cưỡng hôn cô, ấn tượng với anh là suy cho cùng anh vẫn là giống đực, Trong căn nhà này chỉ có tôi và anh, chẳng lẽ còn có người khác? Huống hồ người như anh có chuyện gì là không làm được!

Lần đầu tiên gặp mặt anh đã cưỡng hôn cô, lần thứ hai thừa dịp cô uống rượu đã tính quan hệ nam nữ bất chính sao? Cô vì cái gì luôn bị anh khi dễ? Dù sao cô cũng không tin tưởng anh.

Tôi trịnh trọng nói cho em biết, tôi không có làm chuyện gì với em. Cố Hạo Thần giải thích sự thật với nghi ngờ của cô, nhưng vẫn không làm cho Lâm Tĩnh Hảo tin tưởng, vẫn thấy chế giễu sâu trong mắt cô như cũ, Cố Hạo thần, anh đối với tôi như vậy còn nói không làm gì? Vậy như thế nào mới tính? Anh có biết chuyện này đối với nữ sinh rất tàn nhẫn đau khổ không. Không chỉ hủy diệt hạnh phúc và trong trắng của một người, còn có sinh mạng. Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, hai tay vẫn ôm mình, cực lực không khóc.

Cố Hạo Thần nhìn đôi mắt cô đã nổi lên những viên pha lê trong suốt, lông mi dày đặc bị nước mắt ướt át, bộ dáng lã chã chực khóc rất đáng yêu. Làm cho người ta không nỡ trêu chọc mà muốn che chở quý trọng cô. Anh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi, nhếch môi mỏng, điều chỉnh cảm xúc và suy nghĩ, giọng điệu của anh cực kì mềm nhẹ, chầm chậm như gió xuân, làm cho người ta thoải mái: Những chuyện này tôi đều biết, cho nên tôi sẽ không để em chịu được một chút thương tổn nào, kể cả bản thân tôi. Tôi cũng biết bởi vì buổi sáng hôm nay tôi nhất thời kích động để lại ấn tượng xấu trong em, nhưng tôi dùng danh dự của mình thề tôi tuyệt đối không làm ra những chuyện này. Nếu em vẫn không tin lời tôi nói, như thế cho phép tôi phụ trách. Sau tốt nghiệp, nếu em nguyện ý, tôi cưới em.

Khi anh nói ra lời hứa hẹn, hoàn toàn là phát ra từ nội tâm mà thổ lộ, không miễn cưỡng.

Khi Lâm Tĩnh Hảo bi thương muốn khóc lại nghe anh nói Sau tốt nghiệp, nếu em nguyện ý, tôi cưới em. thì cô liền đình chỉ tất cả động tác, bởi vì bạn trai Cao Minh Tông của cô cũng nói với cô sau tốt nghiệp bọn họ sẽ kết hôn, lúc ấy khỏi phải nói cô cao hứng biết bao nhiêu.

Cố Hạo Thần, anh nghe cho kỹ, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh. Bởi vì tôi đã có bạn trai, người trong lòng tôi là anh ấy, người tôi muốn gả cũng là anh ấy. Cô nâng mắt, trừng anh, anh lại ôn nhu cười yếu ớt, lơ đểnh, lại vẫn cảm thấy bộ dáng cô trừng anh thật đáng yêu.

Là sao? Nếp nhăn trên mặt Cố Hạo Thần khi cười không ngừng mở rộng, Em đã không muốn gả cho tôi, như vậy vì sao em luôn miệng nói tôi làm chuyện quá phận với em? Tôi giải thích em cũng không tin, em làm như vậy đơn giản là muốn tôi phụ trách, không phải sao? Tôi biết tôi được em thích, nhưng phương thức đặc biệt như vậy, tôi cố gắng thích.

Người nào... Người nào thích anh? Cố Hạo Thần, anh đừng dát vàng trên mặt anh nữa. Lâm Tĩnh Hảo cà lăm nói, Tôi nói anh tôi hi vọng sau này sẽ không gặp lại anh, bởi vì gặp được anh cuối cùng cũng không có chuyện tốt.

Xem ra anh nhất định phải chứng minh trong sạch của bản thân, cô mới có thể cho anh sắc mặt hòa nhã, mới có thể xóa ấn tượng xấu của anh: Tôi nhìn thấy bạn tốt Thẩm Giai Liên của em ở quán bar, cô ta có thể chứng minh em không phải bị tôi mang đi.

Anh không nghĩ muốn nói ra Thẩm Giai Liên, nhưng cô ta là nhân chứng duy nhất.

Mà Lâm Tĩnh Hảo mở to con người nhìn đáy mắt thâm thúy của anh, nơi đó một mảnh trấn tĩnh, cũng không có nửa phần bỉ ổi. Chẳng lẽ cô thật sự hiểu lầm anh sao? Nhưng vừa rồi anh ta rõ ràng cởi cúc áo của cô, vừa nghĩ đến đây, khuôn mặt cô đỏ đến rỉ máu. Nhưng cô vẫn không thể tin




/63