Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 64 - Chương 57

/63


Đối mặt với lời nói hơi kém của Cố Hạo Thần, dường như Lâm Tĩnh Hảo cũng không có phục, cô lại không có làm bất cứ chuyện gì sai lầm, tại sao anh lại nói cô? Cô cũng cảm thấy uất ức, cô và Tiêu Vân Đào như thế nào, sao anh lại có thể vội vã như vậy? Dù sao thì cô cũng không có sai, lại vì vậy mà bị coi thường, làm sao cô có thể cam tâm.

Nghĩ đến những điều này, Lâm Tĩnh Hảo cắn môi: “Có phải anh lại biểu hiện tính khí đại thiếu gia hay không?”

“Anh.... ... Anh không có.” Đầu tiên Cố Hạo Thần sững sờ, sau đó thì phủ nhận.

“Nếu không phải thì tại sao anh lại nói em không mắt nhìn? Lúc nào thì em không có mắt nhìn rồi hả?” Lâm Tĩnh Hảo cãi nhau cùng với anh, nghĩ lại, lại chuyển lời nói: “Vâng, là em không có mắt nhìn, cho nên mới cùng với Cao Minh Tông quen nhau sáu năm, cho nên cũng xứng đáng bị anh ta lừa gạt lâu như vậy. em coi Thẩm Giai Liên thành bạn tốt, nhưng cô ta lại vụng trộm cướp bạn trai của em, trả thù em... em con ngu ngốc không nhìn ra được đầu mối, là em không có mắt nhìn.”

Lâm Tĩnh Hảo chỉ cảm thấy trong mắt có nước mắt làm mắt của cô đau nhói, cô giương cặp lông mi dài của mình lên thật cao, cắn đôi môi đỏ mọng, cố gắng ép nước mắt của mình trở lại đáy mắt. Cô hít một hơi thật sâu, nhưng không có cách nào làm mất được sự khổ sở xuất hiện ở cổ họng, cô chỉ có thể bất lực ngăn cản để nó tràn ra.

Cố Hạo Thần ở đầu dây bên kia càng thêm khiếp sợ đến mức đôi mắt mở thật to, sau đó lông mày nhíu lại thật chặt, đáy mắt màu đen như có một vòng xoáy, cuốn vào tạo thành một vòng xoáy màu đen, lại khí thế mạnh mẽ này dường như muốn hút hết toàn bộ cái gì đó đi. Đốt ngón tay ở bàn tay anh đang cầm điện thoại di động khẽ trắng bệch, có một loại khó chịu không thể nói ra được.

“Tĩnh Hảo, anh không có ý này. Nếu như lời anh nói như vậy làm cho em hiểu lầm thì đó là do anh suy nghĩ không chu đáo, là lỗi của anh, em không cần giận anh có được không? Em tức giận sẽ không tốt cho cơ thể của mình. Hơn nữa anh đã nói rồi mất đi Cao Minh Tông không phải là lỗi của em, mà là anh ta không chịu nổi được sự hấp dẫn của người khác, anh ta không có kiên trì giữ được tình cảm của hai người. Cái này không có bất kỳ quan hệ gì với em cả. Cho dù có, nhưng người phạm phải sai lầm chủ yếu cũng không phải là em. Coi như em không có quan tâm nhiều tới anh ta nhưng đích thực anh ta cũng không nên phạm phải lỗi như vậy. Anh ta không nên ở sau lưng em làm những chuyện như vậy, anh ta có thể quang minh chính đại nói cho em biết, hành động lừa gạt như vậy luôn luôn tồi tệ cùng tàn nhẫn.” Đôi lông mi đen của Cố Hạo Thần khẽ rũ xuống, che đôi mắt đen láy lại, không ngờ lời đừa giỡn nho nhỏ của mình lại làm cho Lâm Tĩnh Hảo nhạy cảm như vậy: “Hơn nữa là anh quan tâm cùng lo lắng cho em. Những tiệc rượu như vậy chủ yếu là đàn ông, anh sợ không có anh ở bên cạnh em thì sẽ có người khi dễ em. Mặc dù Vân Đào cũng ở đó, nhưng có phải cậu ấy không có để ý tới em nhiều giống như anh hay không? Em phải tin tưởng anh là người đối xử với em tốt nhất hay sao?”

Từ ngữ dịu dàng của Cố Hạo Thần, giống như dòng suối chảy róc rách, từng chút từng chút chảy vào nội tâm của Lâm Tĩnh Hảo, dịu dàng dỗ dành cô. Chút tức giận trong lòng Lâm Tĩnh Hảo giống như được gió thổi đi, biến mất không còn chút nào. Cô cũng sẽ không hờn dỗi với anh vì cái kia nữa. Cô cũng không biết vì sao vừa nghe thấy anh nói mình như vậy, thì trong lòng đặc biệt khó chịu, thì liền nóng nảy. Cô luôn luôn không phải là một người dễ nổi nóng với người khác.

“Không còn tức giận anh nữa chứ?” Hình như Cố Hạo Thần cũng cảm thấy cảm xúc của Lâm Tĩnh Hảo đang chậm rãi khôi phục lại tỉnh táo.

“Mới vừa rồi em cũng không biết tại sao, không có khống chế được tính tình của mình, em cũng có chỗ không đúng.” Vào lúc này Lâm Tĩnh Hảo cũng không phải là không biết xấu hổ, cho nên mặt cũng đỏ bừng.

“Có phải lo lắng cho anh hay không?” Cố Hạo Thần nói trúng tim đen: “Sợ anh sẽ không quay lại nữa à?”

Trong nháy mắt Lâm Tĩnh Hảo liền giật mình, bởi vì cô lo lắng cho anh sao? Mới có một ngày một đêm không gặp thôi, lòng cô đã lo lắng phiền muộn như vậy rồi sao? Vẫn là do cô đã có thói quen mỗi ngày đều nhìn thấy anh, một lát không thấy, thì mình cũng cảm thấy không thoải mái, cũng không tự biết được.

“Người nào lo lắng anh không trở về chứ, anh không quay lại em càng thoải mái hơn nhiều.” Lâm Tĩnh Hảo cũng nói ngược với lòng mình.

Nhưng Cố Hạo Thần cũng không để ý tới lời nói của cô, mà nói lời tình cảm đầy nồng nàn: “Tĩnh Hảo, chậm nhất là ngày mai anh sẽ quay lại, chờ anh mang quà tặng em.”

Lâm Tĩnh Hảo nghe thấy tin tức tốt này dĩ nhiên là rất vui vẻ, nhưng cô lại im lặng một lúc lâu mới nói: “Vậy buổi chiều ngày mai, em sẽ đi đón anh.”

Được, đến lúc đó anh gửi chuyến bay đến di động của em.” Khóe môi Cố Hạo Thần khẽ giương lên.

Sau khi hai người kết thúc cuộc nói chuyện, trong lòng Lâm Tĩnh Hảo khẽ mất mác, nếu như hôm nay người cùng đi với cô là Cố Hạo Thần thì tốt biết bao. Vốn dĩ Lâm Tĩnh Hảo muốn đi tìm Lâm Tĩnh Thu, nhưng thấy cô đang đứng trước bàn ăn bánh ngọt, bộ dáng cũng rất vui vẻ. Cô cũng không có đi đến nữa, mà bưng một ly rượu đỏ xoay người đi đến một ban công, bức rèm cửa vừa dày vừa nặng một bên được thả xuống, một bên được treo lên. Cô đưa tay vén rèm cửa lên, tấm rèm kia lại quét qua mu bàn tay, cảm thấy có chút ngưa ngứa.

Lâm Tĩnh Hảo nhẹ nhàng bước đi, đi ra ngoài ban công, cả người dựa vào bàn, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn ngoài ban công, ngước lên nhìn trăng sáng trên bầu trời, ánh trăng màu bạc trong sáng giống như một tấm vải mỏng mềm mại, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, như mây như khói, giống như một giấc mộng.

Ánh trăng thanh khiết chiếu vào gương mặt Lâm Tĩnh Hảo, làm cho đường cong trên gương mặt của cô càng thêm mềm mại động lòng người. Cô nhìn trăng sáng, đôi môi đỏ mọng mềm mại nở một nụ cười, sau đó khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu không khí tinh khiết này, cảm nhận được cùng Cố Hạo Thần sống chung dưới một bầu trời này.... Cảm giác thật hạnh phúc.

Có lẽ lúc này anh cũng đang ở nhà cùng cô ngước nhìn bầu trời đêm, cùng thưởng thức một một vầng trăng đang soi sáng, mặc dù bọn họ cách nhau nghìn dặm, nhưng lại cùng nhau hô hấp, cùng nhau nhớ nhung. Loại cảm giác này rất không giống nhau.

Lâm Tĩnh Hảo nghĩ đến nhưng điều này thì khóe môi nâng cao, khóe môi dần hiện ra một loại hạnh phúc không thể nói thành lời. Cô vui vẻ bưng ly rượu đỏ chuyển động, chất lỏng đỏ sậm trong ly thủy tinh trong suốt xoay trong, ở dưới sự chiếu sáng của ánh trăng thì trở lên trong suốt. Cô đưa ly rượu về một nơi xa: “Cố Hạo Thần, cạn ly.”

Dứt lời cô đưa ly rượu đến gần bên môi, khẽ nhấp một ngụm, rượu đỏ đặc biệt đậm đà cùng hương thơm đang đọng trên đầu lưỡi.

Vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình Lâm Tĩnh Hảo không có phát hiện trong góc bên trái của ban công phía sau cây cột lớn có một bóng người vẫn dựa vào nơi đó, trong bóng tối đôi môi mỏng lạnh lùng của anh ta, chạm vào một ly thủy tinh chân cao trong đó đựng rượu đỏ.

Sau đó cả người anh ta đứng thẳng lên, lúc này chuẩn bị rời đi. Đôi chân thon dài của anh ta bước một bước, liền rời khỏi chỗ tối, không đi được hai bước thì từ đằng sau truyền tới giọng nói của Lâm Tĩnh Hảo: “Anh.... ... Anh là ai?”

“Một người không quan trọng, không liên quan mà thôi, cô cứ tự nhiên.” Giọng nói của anh ta lạnh như băng ngàn năm, mang theo khí lạnh đập thẳng tắp vào mặt, ở nơi này thời tiết có chút nóng mà cũng một chút lạnh lẽo.

Anh ta nói như thế sau đó chân lại tiếp tục bước tiếp, mà Lâm Tĩnh Hảo cũng để ly rượu xuống, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh ta, một thân âu phục trắng tinh được thiết kế thủ công ôm lấy vóc dáng cực kỳ tốt của anh ta, nhưng một thân màu trắng ấm áp này cũng không thể làm cho hơi thở lạnh lẽo của anh ta ấm hơn mấy phần.

Anh ta giống như vầng sáng lạnh lùng bao quanh mặt trăng, nhưng lại ưu nhã cao quý. Bóng lưng như vậy lại làm cho Lâm Tĩnh Hảo cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt, nhưng cô lại không biết rốt cuộc anh ta là ai.

“Anh ở đây bao lâu rồi? Đã làm cái gì?” Mặc dù Lâm Tĩnh Hảo thấy anh ta quen thuộc, nhưng cũng hiện lên một tia cảnh giác: “Anh không biết anh ở nơi này quấy rầy người khác là một hành động vô lễ hay sao?”

Người đàn ông đưa lưng về phía cô cười nhẹ một tiếng: “Tiểu thư, hình như tôi là người đến nơi này đầu tiên, nói đến quấy rầy người khác thì phải là cô đến quấy rầy tôi mới đúng.”

Vốn dĩ anh ta nghĩ muốn tìm một nơi yên tĩnh một mình đứng một lát, không ngờ Lâm Tĩnh Hảo lại đi vào, hơn nữa lại không có phát hiện ra anh ta, bởi vì chỗ anh ta đứng cũng không dễ để người khác phát hiện ra được. Vốn dĩ anh ta không phải là một người thích náo nhiệt, chỉ thích yên tĩnh, cho nên tìm đến chỗ này là tốt nhất. Anh ta cho rằng chỗ yên tĩnh giống như thế này sẽ không có người tới, nhưng thật không ngờ có một người giống anh ta. Một người thích đi đến một nơi ít người đến. Anh ta cũng không có sở thích nghe lén nhìn lén người khác, cho nên vốn dĩ anh ta muốn yên lặng rời đi, ngay cả tiếng bước chân cũng không có phát ra, nhưng thật không ngờ cuối cùng vẫn bị Lâm Tĩnh Hảo phát hiện ra.

Chính là thật không ngờ, thế mà Lâm Tĩnh Hảo lại hỏi ngược lại anh ta, nói anh ta đến quấy rầy cô. Thật là có chút buồn cười.

“Cái gì?” Lâm Tĩnh Hảo không có tin, nhìn chung quanh một lần: “Rõ ràng lúc tôi tới một người cũng không có, anh cho rằng anh có thể gạt được tôi sao? Tôi không phải là một người dễ dàng bị lừa như thế.”

“Tôi lừa cô làm cái gì? Cô cảm thấy cô có cái gì đáng giá để tôi lừa sao?” Người đàn ông này càng cảm thấy cô gái này rất đáng yêu: “Cô đối với cảm giác của mình có phải là quá hài lòng rồi hay không?”

Là tự luyến sao? Không giống, là đơn thuần đáng yêu sao?

Lâm Tĩnh Hảo hơi ngẩn người, mà anh ta lại tiếp tục nói: “Thế giới này không phải tất cả đàn ông đều là tên lừa gạt, cho nên cô không cần phải như vậy. Tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”

Anh ta vừa dứt lời liền nhấc chân, chuẩn bị rời khỏi.

Lâm Tĩnh Hảo nhìn kỹ bóng lưng quen thuộc của anh ta, thật lâu nhưng vẫn hỏi nghi vẫn ra khỏi miệng: “Anh là ai? Sao tôi lại có cảm giác quen thuộc đến như vậy? Chúng ta có phải đã gặp nhau ở chỗ nào rồi hay không?”

“Vậy cô nói xem chúng ta có phải đã gặp nhau qua rồi hay không.”

Người đàn ông nhất thời dừng bước, thân thể cao lớn nhất thời ngẩn ra, không ngờ Lâm Tĩnh Hảo có thể nói ra lời như vậy. Vốn dĩ anh ta không cần trả lời vấn đề của cô, chỉ cần nhấc chân rời đi là được. Thế nhưng anh ta chậm rãi xoay người lại, nhưng cả người vẫn ở trong bóng tối, Lâm Tĩnh Hảo cũng không thể thấy rõ ràng bộ dáng của anh ta, nhưng lại cảm thấy quen thuộc. Cô bước thêm mấy bước, đi gần về phía người đàn ông.

Cô càng đến gần anh ta, gương mặt của anh ta lại càng thêm rõ ràng, cho đến khi hoàn toàn phản chiếu vào trong đồng tử của cô, trong mắt của cô có thêm tầng tầng lớp lớp vui mừng ngoài ý muốn, rốt cuộc thì cô cũng nhận ra anh ta: “Là anh.”

Hôm nay anh ta không có giống như dĩ vãng luôn mang theo một mắt kính màu đen thật là lớn, không mang theo mắt kính nên toàn bộ gương mặt của anh ta hiện lên hoàn toàn trước mặt Lâm Tĩnh Hảo. Hình dáng hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc, mỗi một đường cong đều như được làm hết sức tận tâm, nhất là đôi mắt không phải đen nhánh, mà màu nâu đen, rõ ràng là một màu sắc ấm áp nhưng trong đôi mắt của anh ta lại lắng đọng sắc thái lạnh lùng. Môi mỏng như được vẽ, nụ cười yếu ớt không có nhiệt độ luôn xuất hiện.

Anh ta chính là người đã bị Lâm Tĩnh Hảo đụng làm cho hỏng xe của anh ta, nhưng lại không có muốn cô bồi thường một chút nào. Mặc dù nhìn anh ta rất là lạnh lẽo nhưng cô cảm thấy trái tim của anh ta rất nóng, rất là lương thiện cùng tốt đẹp, lạnh lẽo chỉ là biểu hiện bên ngoài của


/63