Kiếm Phá Thương Khung

Chương 114 - Lại Là Một Kích

/125


Vòng thi đấu đầu tiên rốt cuộc sau hai ngày cũng hạ màn, nhanh hơn Hoa Phong dự kiến một chút. Trừ Hoa Phong ra, Phong Linh Tông còn sáu đệ tử Hồng Mông nhất trọng thiên, bọn họ điều quá quan vượt ải, màn thể hiện của họ, dù không vang dội, nhưng cũng không tệ.

Đáng nói nhất là Tiểu Linh. Bởi vì đối thủ của nàng là thí sinh đến từ tông môn tứ phẩm Long Thiên Môn.

Long Thiên Môn là một trong ba tông môn tứ phẩm toàn Nam Vực, nội tình mạnh hơn Phong Linh Tông không ít, hơn nữa mỗi lần Tam Hồng Đại Hội đều xếp ba hàng đầu, hiện tại đệ tử của họ mới vòng đầu tiên đã bị loại, khiến cao tầng Long Thiên Môn rất mất mặt.

Thế nhưng đệ tử của họ thua cũng không oan, bởi kiếm thuật Tiểu Linh cực kỳ lợi hại, đặc biệt là Phong Linh Thập Tam Thức, càng như nước chảy mây trôi, đánh cho tên đệ tử kia, không có sức hoàn thủ.

Tiểu Linh lại thập phần xinh đẹp, khiến cho rất nhiều người mến mộ và đặt cho cái tên, Linh tiên tử, cứ như thế một vị tiên tử được ra đời.

Tiểu Linh quá quan vượt ải, trở lại khu đệ tử, trông thấy Hoa Phong đang nhắm mắt liền một trận hừ lạnh.

Bản thân nàng cực khổ thi đấu vậy mà hắn chẳng quan tâm chút nào, Tiểu Linh liền lập thề tuyệt giao với hắn, đây là lần thứ ba nàng lập thề.

Quá tam ba bận, lần đầu tiên lập thề là nàng cùng hắn đúng là cừu hận, tại vì hắn mắng nàng, lần thứ hai Tiểu Linh lập thề vì hắn cũng mắng nàng, nhưng cuối cùng lại thích hắn, lần thứ ba lập thề, không biết có thật là trở thành thê tử hắn hay không???

Hoa Phong lúc này đang chìm đắm vào thức hải, tập trung quan sát ba viên cầu nhỏ, nào đâu biết lại chọc giận người ta rồi.

- Chết tiệt!

Hoa Phong chửi ầm lên, hắn đã thành công câu thông Thiên Địa Quyết, thế nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất khiến hắn hết sức buồn bực.

- Thời gian còn dài!

Rốt cuộc Hoa Phong cũng tạm hài lòng với kết quả này, bởi vì chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng như thế cũng đủ để hắn tin vào một cuộc lật đổ kinh thiên, nắm đầu nó trở lại.

...

- Vòng thi đấu thứ nhất đã khép lại, sau đây sẽ là vòng thi đấu thứ hai.

- Trước khi vòng bắt thăm thứ hai bắt đầu, ta tuyên bố từ vòng này trở đi, để đảm bảo tính công bình, tất cả thí sinh không được sử dụng binh khí của mình, , bởi vì vòng thứ nhất đã có rất nhiều thí sinh thắng nhờ binh khí tốt hơn.

- Đây là đại hội luận bàn, không phải sinh tử chi chiến, cho nên phải dựa vào thực lực tự thân, do đó không được dùng đến ngoại vật.

- Vong thứ hai bắt đầu.

Lão già râu tóc bạc trắng sau khi vòng đấu đầu tiên khép lại, bất chợt lại chui ra, sau khi thêm một cái luật lệ mới, liền tuyên bố bốc thăm vòng hai.

Cũng từ vòng này dưới mỗi lôi đài đều có thêm hai hàng binh khí, thiên kỳ bách quái đủ mọi chủng loại, hai hàng binh khí này là để cho thí sinh lựa chọn binh khí phù hợp, bởi vì từ vòng hai như lão già vừa tuyên bố binh khí cũng phải công bình, chỉ có một thứ duy nhất được phép không công bình, đó là thực lực.

- Số ba mươi ba!

Hoa Phong cầm thẻ bài trên tay lẩm bẩm.

- Hai ngàn hai trăm năm chín!

Một đệ tử Nam Tương Phái nhìn dãy số trên thẻ bày, khóe miệng khẽ nhếch.

- Đây không phải số của tên tiểu tử Hoa Phong sao?

- Đúng là hắn rồi!

Chúng đệ tử Nam Tương phái nhao bình luận.

- Lâm sư đệ phế hắn đi!

- Dám làm mất mặt tông chủ, tội đáng muôn chết!

Đám đệ tử Nam Tương Phái ác độc bày kế cho tên gọi là Lâm sư đệ.

- Các ngươi yên tâm ta nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết!

Tên họ Lâm lời nói hết sức âm độc, hai mắt lóe hung quang, nhìn dãy số trên thẻ bài, hắn mường tượng ra cảnh hành hạ đối phương.

- Cặp đấu thứ nhất, số một trăm bốn lăm Lạc Thiên Hành, tán tu đấu số bảy mươi hai Kỷ Vô Nhai, Tích Lịch Phái.

....



- Cặp đấu thứ mười, số ba mươi ba Lâm Cúc Đông, Nam Tương Phái, đấu số hai ngàn hai trăm năm mươi chín Hoa Phong, Phong Linh Tông.

Lão già tóc bạc lại nhìn bảng đọc tên, rất trùng hợp Hoa Phong tại ngay lượt đầu tiên, liền thượng đài, không những vậy vẫn như cũ là lôi đài số mười.

...

- Lần này để xem đệ tử Phong Linh Tông có mấy phần bổn sự.

Hoàng Trấn Viên hướng Tuyết Vô Ngân cười lạnh.

Lâm Cúc Đông là một trong sáu người mạnh nhất tại Nam Tương phái của hắn, thậm chí giao thủ cùng Hồng Mông nhị trọng thiên, không phân thắng bại, có thể nói Lâm Cúc Đông thực lực ngạo thị cùng giai.

- Hoàng chưởng môn quá đề cao đệ tử mình rồi!

Tuyết Vô Ngân nhàn nhạt nói, dù biết Hoa Phong khó thắng Lâm Cúc Đông, nhưng cũng không dễ thất bại.

- Để rồi xem!

Hoàng Trấn Viên không cho là đúng nói, một kẻ mới tấn thăng Hồng Mông thì có bao nhiêu bổn sự chứ, trong suy nghĩ của hắn Hoa Phong một kích bại Hồng Câu Tiễn là đánh lén.

...

Lôi đài số mười.

Lâm Cúc Đông lăng không mà đứng, tay cầm chiến đao, khí thế bá đạo, cực kỳ oai phong.

Hoa Phong bộ dạng nhàn nhã, không nhanh không chậm đạp bước, đi qua giá binh khí, hắn cầm theo chiến đao, đem vác lên vai, chậm rãi bước lên lôi đài, đứng đối diện Lâm Cúc Đông.

- Hắn tại sao lại dùng đao rồi?

- Không phải hắn là sử dụng chùy sao?

Hoa Phong vác đao trên vai, toàn bộ khán đài trên dưới đều một trận oanh động, không ngờ hắn dùng binh khí là đao, không phải chùy, bất quá như vậy mới phù hợp với bề ngoài của hắn.

- Ngươi không thấy mình chậm chạp lắm sao?

Lâm Cúc Đông nhìn Hoa Phong cực kỳ chán ghét.

- Ngươi gọi là Lâm Đông Cúc.

Hoa Phong nheo mắt đánh giá đối phương, lười biếng lên tiếng.

- Ngươi là muốn chết!

Lâm Cúc Đông tên bị Hoa Phong đọc ngược, liền phẫn nộ, hơn nữa đối phương còn nheo mắt nói chuyện. Nhìn người bằng nửa con mắt là đây, không thể khác.

- Ngươi làm gì ta?

Hoa Phong khinh miệt nói.

- Hôm nay ta phải khiến ngươi sống không bằng chết, làm cho ngươi hối hận khi sinh ra trên đời này.

Lâm Cúc Đông mặt mày tái mét, đối phương quả thật là một tên vô lại, ngôn từ khiến người giận sôi.



Lâm Cúc Đông tay cầm đao, toàn thân khí thế được kéo lên, chân nguyên vận chuyển gia trì thân đao, phát ra quang mang sáng lóa, cực kỳ dọa người.

- Phế vật mà thôi!

Hoa Phong đứng im không nhúc nhích, chằm chú nhìn Lâm Cúc Đông hùng hổ phát ra khí thế. Kế tiếp nhếch miệng.

- Ngươi chết chắc rồi!

Lâm Cúc Đông bị Hoa Phong làm cho giận tím mặt, trán nôi gân xanh, nghiến răng nói. Hắn tức tốc vận chuyển chân nguyên, ý định khi khí thế đạt đỉnh, sẽ bất ngờ xuất thủ đánh cho đối phương tàn phế.



Thế nhưng trước mặt Lâm Cúc Đông đột nhiên xuất hiện một vầng đao quang, đao quang bá đạo, khủng bố, hướng hắn phóng tới.

Nội tâm khiếp sợ, Lâm Cúc Đông chỉ kịp vận chuyển chân khí hộ thể, hoành đao chắn trước mặt.

Oanh

Lôi đài số mười thanh âm giao kích vang lên, sóng xung kích bạo liệt tản ra, ý đồ phá hoại, nhưng lại bị thứ gì đó ngăn trở , liền tiêu tán vô tung.

- Ta nói ngươi là phế vật! Ngươi còn không tin!

Sóng xung kích tán đi, Hoa Phong vẫn như vậy đao vác trên vai, hướng Lâm Cúc Đông bộ dạng như chó chết, nằm bẹp dưới lôi đài, khinh miệt nói.

- Một kích!

- Lại một kích!

- Không thể khác! Vẫn là một kích.

Toàn trường triệt để chết lặng, từ khi Hoa Phong xuất hiện, gần như toàn bộ người xem đều đưa mắt về phía lôi đài của hắn.

Hiện tại qua hai vòng đấu, chiến đấu của hắn không có gì bắt mắt, tất cả đều dừng lại trong vòng một chiêu.

Một chiêu thôi, chỉ một như vậy mới khiến tất cả khiếp sợ. Hồng Câu Tiễn bị một kích bại, bọn họ còn có lý do bao biện Hoa Phong đánh lén đắc thủ.

Nhưng Lâm Cúc Đông mặt đối mặt, khí thế đã bộc phát, không có chút nào là không đề phòng thế nhưng vẫn là một kích. Như vậy rốt cuộc Hoa Phong mạnh cỡ nào.

...

- Không chịu nổi một kích!

Tuyết Vô Ngân lạnh nhạt nói! Trong suy nghĩ của hắn, Hoa Phong muốn đánh bại Lâm Cúc Đông ít nhất phải trải qua khổ chiến, bởi vì đối phương dù sao cũng là một thiên tài hàng thật giá thật, nhưng là không thể tưởng tượng Hoa Phong chỉ cần một kích.

Một kích không cần xúc thế, chém ra khi đối phương đang thời kỳ mạnh nhất, một kích đơn giản liền hạ đo ván thiên tài. Như vậy Hoa Phong đâu thể nào là thiên tài nữa, mà là tuyệt thế thiên tài.

- Hừ!

Hoàng Trấn Viên hừ lạnh. Bất quá không thể phản bác.

Hắn lúc này cũng chấn động không kém, năng lực của Lâm Cúc Đông hắn là tông chủ đương nhiên biết rõ, thế nhưng vẫn không có sức hoàn thủ trước công kích có phần hời hợt của đối phương, đồng nghĩa tên kia không đơn giản chỉ là ngạo thị cùng giai như vậy.

- Chúc mừng Phong Linh Tông bồi dưỡng ra một đệ tử tốt!

Rất nhiều người ở đây lên tiếng chúc mừng những người Phong Linh Tông, bọn họ cũng chấn động không kém trước thực lực Hoa Phong bày ra.

- Các vị quá khen quá khen, cũng may nhờ có Hoàng chưởng môn, nếu không Phong Linh Tông liền bỏ qua một thiên tài!

Toàn bộ cao tầng Phong Linh Tông lỗ mũi nở to, Tuyết Vô Ngân không quên ngoáy vào nỗi đau của Hoàng Trấn Viên, khiến hắn tức muốn hộc máu.

...

Đợi tuyên bố thắng trận Hoa Phong liền đi xuống lôi đài đi về chỗ của mình.

Lâm Cúc Đông được đưa về lại Nam Tương Phái, trông thấy Hoa Phong đi qua, nội tâm liền một trận oán độc, bất quá Hoa Phong là không thèm để ý.

- Hoa sư đệ thật lợi hại!

- Hoa sư đệ thật khiến người bội phục.

Mấy chục đệ tử Phong Linh Tông, đợi Hoa Phong về đến liền nhao nhao tán thưởng, hiện tại liền cùng hắn hòa hợp, không còn cái gì bài xích, đánh cho đệ tử Nam Tương Phái thê thảm như vậy, khiến chúng đệ tử liền một trận phấn khích.

Thế nhưng không ít tên mắt cao hơn đầu, bọn họ có tu vi Hồng Mông hậu kỳ, Hồng Mông đỉnh phong, cho nên dù Hoa Phong có bày ra thực lực mạnh mẽ, cũng là không đáng để vào mắt.

Những tên này Hoa Phong cũng không vừa mắt bọn họ, sau khi nháo một trận với đám người còn lại, Hoa Phong liền kiếm Tiểu Linh nói chuyện, thế nhưng đáp lại hắn là sự im lặng, bất đắc dĩ Hoa Phong liền đi làm công việc khô khan của mình.

Vòng đấu thứ hai nhanh chóng kết thúc, vòng này Tiểu Linh may mắn quá quan, khi gặp tán tu không quá mạnh, về phần năm đệ tử nhất trọng thiên khác bị loại, bởi vì đối thủ của bọn họ đều khá cường đại, mặc dù tu vi không cao hơn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại dày dặn hơn.

Đây chính là lý do bọn họ có mặt tại đây, cọ sát tìm kiếm kinh nghiệm, bởi vì mấy người bọn họ, đã định là thiên tài được chú trọng bồi dưỡng.

/125