Kinh Môn Phong Nguyệt

Q.1 - Chương 10 - Đồng Hành.

/11


Tạ Phương Hoa vội vàng đánh xe đến Bắc Thành, liếc mắt liền nhìn thấy được Tần Tranh đang cưỡi trên con ngựa cao to.

Mặc dù cửa ải cuối năm sắp đến, người ra vào thành rất nhiều, nhưng Tần Tranh lại thiếu niên tuấn tú, cả người lại quý khí, nổi bật trong đám người, đặc biệt đáng chú ý không phải là hắn ngồi trên lưng ngựa, cho dù không ngồi ngựa, người khác liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra hắn. Huống chi bên cạnh hắn còn có một chiếc xe ngựa đeo ruy băng đi theo, không muốn người khác chú ý cũng khó.

Tạ Phương Hoa híp mắt, dời tầm mắt, định làm như không thấy, ra khỏi thành.

Binh sĩ cửa thành tới kiểm tra, Tạ Phương Hoa đưa công văn, binh sĩ giữ thành liếc mắt nhìn nàng rồi thả nàng ra khỏi thành.

“Vương Ngân, hôm qua gia vất vả đưa ngươi hồi phủ, hôm nay ngươi lại làm như không biết gia?” Sắc mặt Tần Tranh không vui nhìn Tạ Phương Hoa.

Tạ Phương Hoa từ trong lồng ngực móc ra một cái khăn che mũi, nói: “Tranh nhị công tử thứ tội, không phải tiểu nhân không nhận ra người mà hôm qua tiểu nhân bị mắc phong hàn, sợ lây cho ngài.”

Tần Tranh thấy khăn nàng dùng là cái hôm qua mình cho nàng thì sắc mặt lay chuyển, nhất thời nở nụ cười nói: “Gia không sợ.”

Tạ Phương Hoa cúi đầu xuống, giọng nói cung kính: “Tiểu nhân phải về Mạc Bắc, ngài bảo trọng.”

Tần Tranh nở nụ cười, hắn đảo ngựa quanh bên cạnh xe rồi nói: “Đúng lúc ta cũng muốn đi Mạc Bắc, cùng đi thôi.”

Thân thể Tạ Phương Hoa cứng đờ, không dám tin ngẩng đầu nhìn hắn.

Tần Tranh nhíu mày với nàng: “Nghe nói Mạc Bắc gió bụi bay đầy trời, gia vẫn chưa nhìn thấy nên muốn đi xem. Ngươi chắc chắn rất quen thuộc với Mạc Bắc, cho nên gia phải nhờ ngươi chiếu cố rồi.

Khí huyết Tạ Phương Hoa đã trào dâng trong lồng ngực, nhưng nàng gắng gượng kiềm chế, đúng là âm hồn không tiêu tan mà!

“Nhị công tử, lần này đi Mạc Bắc xa xôi, quan ải hiểm ác, sao ngài không mang theo tên hộ vệ nào?”

Cách đó không xa, trong chiếc xe ngựa xa hoa truyền đến một thanh âm ba phần mềm mại, bảy phần chia sẻ phân ưu: “Ngài đi lần này, chắc chắn Anh Thân Vương phi sẽ ăn ngủ không yên.”

Ánh mắt Tần Tranh giật giật: “Quan ải hiểm ác gia cũng không sợ, gia chính là một kẻ ác, còn sợ dọc đường bị người khác bắt nạt ta sao?” Dứt lời khoát khoát tay: “Lô tiểu thư, mời trở về đi! Chuyện của mẹ ta, chưa cần tới người ngoài quan tâm, tự có phụ vương đau lòng cho bà.”

Người bên trong xe ngựa vốn còn muốn nói điều gì, nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, không lên tiếng.

Tần Tranh cũng không thèm liếc mắt nhìn, dùng roi ngựa đánh lên xe ngựa của Tạ Phương Hoa một cái: “Có cái gì để nhìn? Chưa từng thấy nữ nhân sao? Còn không mau lên đường sớm cho gia?”

Tạ Phương Hoa đang tò mò nhìn nữ tử bên trong xe ngựa, không ngờ bị hắn gầm lên, bĩu môi, thu hồi ánh mắt, ra khỏi thành.

Lô tiểu thư chắc là nữ nhi của tả tướng Lô Dũng? Đến cửa thành phía bắc đưa tiễn có thể thấy tâm ý tương ứng, đáng tiếc tâm ý này lại dành cho tên hỗn đãn lăn lộn không tiếc sắc, một bụng rỗng không có tí tình ý, đều ném cho chó ăn!

Tần Tranh cưỡi ngựa đạp theo sau, hồn nhiên chưa biết đã làm tan nát tâm hồn thiếu nữ

Sau khi ra khỏi thành, đi được một đoạn đường, Tạ Phương Hoa mới nhớ tới lời của hắn, hắn muốn đi Mạc Bắc? đi Mạc Bắc làm gì? Quay đầu lại nghi ngờ nhìn hắn: “Tranh nhị công tử, đi Mạc Bắc không phải chuyện đùa.”

“Ngươi cho rằng gia nói đùa với ngươi?” Tần Tranh dùng ánh mắt liếc nàng.

“Mạc Bắc xa xôi, đường xá lại không dễ đi, nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng mới có thể đến nơi. Còn chưa kể gặp phải gió tuyết, tuyết rơi nhiều trên núi.” Tạ Phương Hoa đoán mục đích của tên công tử này, chẳng lẽ hoàng thượng cũng có nhiệm vụ giao cho hắn?

“Một mình ngươi có thể từ Mạc Bắc đến kinh thành, Gia không thể đi Mạc Bắc? Ngươi yên tâm, gia không có yếu như Tử Quy huynh phủ Trung Dũng Hầu đâu, không cần sợ phải chịu khổ.” Tần Tranh ngồi trên lưng ngựa, ung dung nói.

Tạ Phương Hoa không nói gì, âm thầm nghĩ nên làm sao thoát khỏi hắn, nàng cũng không quay về Mạc Bắc, hơn nữa, cho dù nàng và Vương Ngân trao đổi, cũng phải xử lý hắn trước. Nếu không, một người như vậy, Vương Ngân chân chính cũng không thể ứng phó hắn được.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có một cái bọc ném tới, đập lên đầu nàng.

Tạ Phương Hoa nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cái bọc.

Tần Tranh thả lỏng xương vai, nói với nàng: “Trong bọc là quần áo cùng với lộ phí, ngươi giữ cho ta, đoạn đường này, ăn mặc và chi phí hằng ngày của gia đều giao cho ngươi.”

Sắc mặt Tạ Phương Hoa cứng lại, nén giận nói: “Tranh nhị công tử, tiểu nhân sinh hoạt trong quân doanh, không thể hầu hạ cho người.”

“Làm không được thì học, chẳng lẽ hoàng thượng hạ chỉ cho ngươi chăm sóc cho ta ngươi cũng không thể từ chối người?” Tần Tranh hừ lạnh.

“Hoàng thượng cũng không hạ chỉ bảo ta chăm sóc cho ngài.” Tạ Phương Hoa cầm lấy cái bọc, ném qua một bên.

“Nếu ta ra khỏi kinh đi Mạc Bắc, chính là làm theo ý chỉ của hoàng thúc, hoàng thúc biết rõ ta lên đường cùng với ngươi. Trên đường nếu như ta xảy ra chuyện gì ngươi cũng không thoát khỏi liên quan.” Tần Tranh chậm rãi nói: “Cho nên vì tính mạng của bản thân và gia đình ngươi, ngươi nên chăm sóc cho ta chu đáo.”

Tạ Phương Hoa nghe hắn nói đến ý chỉ của hoàng đế vậy không thể giết hắn chỉ có thể để hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Nếu như ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà ta lại đi chung với ngươi, ngươi cũng phải xảy ra chuyện bất trắc. Nếu không, ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà ngươi vẫn không sao, thì xem ra Võ Vệ tướng quân phủ và Trung Dũng Hầu phủ sẽ gặp rắc rối vì ngươi.” Tần Tranh giống như đang tán gẫu việc nhà với nàng.

Tạ Phương Hoa cúi đầu xuống, sắc mặt âm trầm. Lẽ nào nàng phải để Vương Ngân chết mới có thể thoát khỏi hắn?

Thật ra cũng không phải không được!

“Tại sao ngươi không nói chuyện? Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?” Tần Tranh đột nhiên hỏi.

Tạ Phương Hoa ngẩng đầu lên cười, khuôn mặt trong đen lộ đỏ hết sức bình tĩnh: “Tranh nhị công tử không nên nói những lời không may mắn. Tiểu nhân rất luyến tiếc mạng mình.”

“Vậy là được rồi.” Tần Tranh liếc mắt nhìn nàng chằm chằm, gật đầu.

Một xe, một con ngựa, song song đi ở trên quan đạo, tuyết đọng trên mặt đường đã sớm tan hết, hôm nay thời tiết đặc biệt quang đãng, trên cây hai bên đường có chim sẻ kêu ríu rít khiến cho người nghe vui vẻ.

Tạ Phương Hoa chuyên tâm đánh xe, Tần Tranh rất có hứng thú nhìn những con chim sẻ trên cành khô hai bên đường.

Đến buổi trưa, hai người tới một thành nhỏ bên ngoài năm mươi dặm. Tạ Phương Hoa vốn muốn mua hai cái bánh bao rồi tiếp tục lên đường, nhưng Tần Tranh công tử lại dè bỉu với bánh bao, không phải tửu lâu tốt nhất thì không thuận mắt. Vì vậy Tạ Phương Hoa chỉ có thể theo hắn vào tửu lâu.

Cả người Tần Tranh ăn mặc quý khí, Tạ Phương Hoa đi phía sau hắn, nhìn như thế nào cũng giống gã sai vặt của hắn.

Chưởng quỹ nét mặt tươi cười ra đón: “Tranh nhị công tử, sao hôm nay ngài lại tới đây?”

“Gia phải đi xa nhà, đi ngang qua đây, mau dọn một bàn tiệc tốt nhất lên đây.” Tần Tranh tự ý đi lên nhã gian lầu hai.

Chưởng quỹ cúi người gật đầu, vội vàng chạy xuống dưới dặn dò.

Tạ Phương Hoa liếc mắt quan sát tửu lâu này, nghĩ, ác danh của Tần Tranh truyền xa năm mươi dặm cũng không kỳ quái, dù sao nơi này cách kinh thành rất gần. Khu vực săn bắn của hoàng thất ở phía Bắc nơi này.

Vào nhã gian lầu hai, Tần Tranh không những gọi một bàn tiệc lớn, lại còn gọi thêm hát khúc Người hát dạo.

Tạ Phương Hoa mặc dù không nhập bọn với hành vi của hắn, nhưng cũng không bài xích thức ăn ngon, nên đi theo hắn thưởng thức một phen.

Thanh âm của cô nương hát khúc uyển chuyển như oanh hót, buồn triền miên. Dung mạo cũng hết sức xinh đẹp, vừa mềm mại, vừa quyến rũ.

Sau khi ăn uống no say, Tần Tranh vung tay lên, hào phóng nói: “Thưởng mười lượng bạc.”

Tạ Phương Hoa liếc nhìn hắn một cái, ngồi không nhúc nhích.

“Lời của gia nói, ngươi không nghe sao?” Tần Tranh nhìn nàng.

Tạ Phương Hoa tâm bình khí hòa nói: “Gia, ta đã xem ngân phiếu trong túi của ngài, chỉ có năm nghìn hai, ăn bữa cơm này hết cả trăm lượng, khen thưởng và rượu nữa là thêm năm mươi lượng. Tổng cộng là một trăm năm mươi lượng, một ngày ba bữa cơm, nếu như đều xa hoa thế này một ngày phải tốn bốn trăm năm mươi lượng, ở trọ năm mươi lượng, một ngày sẽ tốn năm trăm lượng, ngân phiếu của ngài chỉ đủ cho mười ngày. Mười ngày sau ngài phải ăn không khí sao?”

Tần Tranh ngẩn người, một lúc lâu sau, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu như ngươi là nữ tử thì tốt rồi, có thể quản lý tốt sổ sách.” Dứt lời hắn khoát khoát tay, cao hứng nói:

“Được rồi, sau này ta không chủ trương nữa, ngươi nói ăn như thế nào thì ăn như thế ấy, ngươi nói ngủ ở đâu thì ngủ ở đó. Tất cả đều do ngươi quyết định.”


/11