Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm

Chương 60 - Chương 60

/114


Người xưa có câu thơ: “Thiên thì nhân sự nhật tương thôi, Đông chí dương sinh xuân hựu lai.” (2 câu đầu trong bài thơ ‘Tiểu chí’ của Đỗ Phủ. – Dịch thơ: Tiết trời việc thế giục qua ngày, Đông chí dương sinh xuân đến ngay. - Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997) Nếu như không tìm hiểu đến thâm ý trong đó, chỉ giải thích đơn giản theo cách nói hiện đại, đó là – khi mùa đông đến, mùa xuân còn có thể xa sao?

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có cơn gió lớn lẫn với bông tuyết thổi qua, phủ một tầng trắng như bạc trên mái nhà. Thỉnh thoảng tuyết đọng lại nặng trĩu trên cành lá rơi ào xuống mặt đất. Sự mềm dẻo từ những cành lá đó hù dọa chim chóc trong rừng.

Không khí trong nhà vẫn ấm áp như mùa xuân, lò sưởi dùng than bạc đã sớm được thay bằng hỏa ngọc cống phẩm, không có bụi, không tạo ra khói, vì Tiết Bích Đào mang thai, nên ba viên hỏa ngọc đều được Hoàng Đế ban thưởng cho Dực Khôn Cung. Thường nói: “Một viên nghèo, hai viên giàu, ba viên bốn viên mở được hiệu cầm đồ,” nàng thường xuyên nghĩ nếu sau này có ngày mình thiếu tiền, mang mấy viên này đi bán cũng không tồi.

Trong giường đệm ấm áp mềm mại, Hoàng Đế hôn nhẹ lên gò má người nhỏ bé nằm bên trái, tiếng nói trầm thấp bay vào trong mộng của nàng: “Vật nhỏ ngoan, rời giường thôi.”

Lỗ tai Tiết Bích Đào bị hơi thở nóng bỏng làm lay động, tiếp theo mí mắt nhỏ mở ra, ngái ngủ nhìn Hoàng Đế một cái, rồi lại nhắm mắt lại. TaigaSae.d.d.lqd Thì thầm nói: “Hoàng Thượng, đừng chạy vào giấc mộng của người ta.”

Hoàng Đế nhìn dáng vẻ ngái ngủ ngoan ngoãn của nàng không khỏi cười ra tiếng: “Được, trẫm không chạy vào trong mộng của nàng, vậy nàng nghe lời, nhanh chóng đi ra ngoài.”

“Không muốn.” chỉ nghe thấy nàng mơ hồ nói ra hai tiếng.

Hoàng Đế siết chặt vành tai nhỏ của nàng, lơ đãng nói: “Là ai ngày hôm qua nói muốn anh sủi cảo thịt heo nấm đậu xanh?”

Vừa dứt lời, Tiết Bích Đào đã mở mắt ra, nàng trề đôi môi anh đào nhỏ bé: “Rõ ràng người ta muốn ăn nhân bánh thịt heo với hẹ, Tống ma ma cũng thật là quá nghiêm khắc.” Nàng biết hẹ có tác dụng bổ thận tráng dương, không tốt cho phụ nữ có thai, vì cục cưng nên không thể ăn, cho nên giọng nói ủ rũ chán nản.

Tống ma ma chính là Hoàng Đế tìm đến cho nàng, rất có kinh nghiệm trong phương diện làm mẹ.

Hoàng Đế chỉ cười cười, đỡ nàng đứng dậy.

Hôm nay, tiểu tử trong bụng Tiết Bích Đào đã hơn năm tháng, bụng nàng đã thấy nhô lên. Trở mình ngồi dậy đều rất khó khăn, nếu Hoàng Đế có ở đây, bình thường cũng là nằm trên người Hoàng Đế, buồn ngủ ngáp một cái, thân thể đã bị Hoàng Đế đỡ dậy.

Ở phòng ngoài, từ lúc nghe thấy tiếng động, mọi người đã bắt đầu bận rộn làm việc của mình đâu vào đấy. Phụng Tử lấy một bộ quần áo màu hồng để trên khay gỗ lim, vừa để cho tiểu nội thị để nước thơm được đựng trong khay tre đã được khử trùng, vừa cẩn thận lắng nghe xem người bên trong có gọi người vào không để dẫn một đoàn người vào dâng lên dụng cụ rửa mặt.

Đợi hai người mặc xong quần áo ngồi vào trước bàn, sủi cảo nấu xong trên bếp một canh giờ đã được bưng lên bàn. Tống ma ma kiểm tra một chút rồi lui về sau một bước, ý bảo chủ tử có thể dùng.

Tiết Bích Đào nhìn Tống ma ma đến giờ trên mặt cũng không có chút thay đổi gì, lén lút hỏi Hoàng Đế: “Tống ma ma có từng cười không?”

Hoàng Đế nhìn theo Tống ma ma một cái, khụ một tiếng, khẽ lắc đầu. Dù sao là hắn chưa từng thấy. Tống ma ma cũng tính là nửa nhũ mẫu của hắn, chỉ vì lúc được hai tháng trong nhà bà xảy ra chuyện, mẫu hậu nhân từ cho bà trở về nên mới gọi vú nuôi khác đến thay. Sau khi trở về, Tống ma ma trung thành tận tâm đi theo mẫu hậu, sau khi vú nuôi mới bị bệnh xuất cung, bà mới lại bị mẫu hậu gọi đến hầu hạ bên cạnh hắn. Nhưng tuổi hắn khi đó đã không còn nhỏ nữa, cho nên tình cảm đối với Tống ma ma cũng không giống như vú nuôi thật sự.

Nghe nói ngày trước Tống ma ma cũng biết cười, nhưng từ sau khi trong nhà gặp xảy ra chuyện không may kia thì vẻ mặt liền thay đổi như hiện nay. Chỉ là những lời này do hắn vô tình nghe được mọi người xì xào nói chuyện.

Tống ma ma đứng phía sau thu hết động tác hai người vào mắt, một chút phản ứng cũng không có. Nhưng nếu tinh tế quan sát sẽ phát hiện được sắc mặt của bà có chút tê cứng, khóe miệng còn mơ hồ vừa nhếch.

“Nương nương, nếu còn chưa ăn sủi cảo sẽ nguội mất.” Mộ Vân bước lên nhẹ giọng nhắc nhở.

Tiết Bích Đào vuốt ve bụng, bưng bát sứ lên cắn một miếng sủi cảo hình lưỡi liềm, hương vị tươi mát tràn ngập trong miệng, giọt nước nóng hổi nhỏ xuống trong chén, tan vào nước dùng.

Tiết Bích Đào ăn mấy cái, đột nhiên dừng tay, có chút lo lắng hỏi Hoàng Đế: “Hoàng Thượng, người nói thiếp thân ăn nhiều sủi cảo như vậy, cục cưng sinh ra có bị gù lưng không?”

Hoàng Đế đã quen với việc từ sau khi nàng mang thai thỉnh thoảng có những lời làm cho người khác không biết nên khóc hay nên cười, hắn cười nói: “Nàng động một chút là cáu giận, không sợ nhi tử sinh ra mặt sẽ có nhiều nếp nhăn sao?” trêu chọc chính con của mình, tử


/114