Lạc lối...

Chương 1.2

/6


“Đưa thẻ đây” Một người đàn ông trung niên cao ngạo đứng trước cửa hướng chỗ Hướng Dương , Hướng Thiên Dai và cô bé lạ mặt kia ra lệnh .

    “ Dạ đây chú” Hướng Dương chìa hai tấm thẻ vàng ra kèm với viên tinh hạch cấp 2 của con tang thi cô vừa giết lúc nãy cho người đàn ông kia “ Phần này là cho bạn này , người mới”

    “Được , biết điều đấy” Người đàn ông trả lại thẻ cho Hướng Dương rồi nhanh tay thu hồi viên tinh hạch vào túi như chưa có điều gì xảy ra .

    “Cám ơn chú”

    “Ông già  đáng ghét , chẳng lẽ ngày nào chúng ta cũng phải đưa cho lão hoài sao Tiểu Dương ? Muội thật sự muốn xẻ thịt lột da ổng ra mà…” Đi được một đoạn Hướng Thiên Di nhịn không được la ầm lên

Cốp.

    “Tiểu Dương …. Sao lần nào tỷ cũng gõ đầu muội vậy , chẳng lẽ tỷ ghen tị với sắc đẹp của muội sao . Muội về méc Thiên ca ca cho coi!”   (chị ấy tự luyến gớm TT^TT)

    “Rồi rồi rồi muội ngậm miệng lại cho tỷ được chưa . Muội mà nói nữa thì ngay cả Tiểu Thần cũng không giúp được gì cho muội đâu . Mau đỡ bạn ấy vào phòng mình đi rồi chị quay lại . Nhớ . Không được để mụ Tiên cà chua thấy đấy nếu không thì ….” Đưa người trên tay cho Hướng Thiên Di kèm theo động tác cắt cổ Hướng Dương xoay người đi hướng ngược lại .

           Phòng ăn tại căn cứ phía Bắc

    “ Dung tỷ tỷ , Tiểu Dương đến điểm danh đây a . Woa , sao em thấy chị càng ngày càng mạnh à nha .Chị mới thăng cấp nữa ạ?” Vừa nhìn thấy người trước mặt Hướng Dương lập tức nở nụ cười nịnh nọt .

    “ Cái con bé này chỉ biết nịnh là giỏi thôi !” Mắng yêu Hướng Dương một câu , Vũ Dung – Người phân chia thức ăn của căn cứ đưa tay gắp thêm hai miếng thịt vào phần cơm của Hướng Dương cười “Ừm chị vừa tăng lên cấp 3 rồi . Cái này thưởng thêm cho em đấy”

    “ Cám ơn chị . À chị cho em lấy phần cơm của Tiểu Di luôn ạ”

    “Hôm nay ăn ở phòng hả?”

    “ Dạ vâng ! À còn cái này …” Đưa tay lấy trong trong túi một viên tinh hạch thuộc tính thổ cấp 3 cho  Vũ Dung , Hướng Dương cười “Chị cầm dùng đi ạ , nhóm em không có ai thuộc tính thổ hết . Em nghĩ nó có ích cho chị đấy.”

    “Trời!” Vũ Dung sững sốt “Em cho chị thật đấy hả ? Sao không đem đi bán cho phòng dịch vụ ?”

    “Vậy đổi lại chị cho em thêm một phần cơm nha!” Hướng Dương chớp chớp đôi mắt to ngập nước còn mang chút trẻ con hướng Vũ Dung cầu xin.

    “Được rồi em biết là chị không có sức đề kháng với cái đẹp nên cố tình đúng không?” Nhìn biểu cảm của Hướng Dương , Vũ Dung không nhịn được đưa tay bẹo má cô(HD)

    “ Âu ó âu . Em iết em ẹp ẵn òi mà…”   (Đâu có đâu . Em biết em đẹp sẵn rồi mà)

    “(-.-|||) …”

    “Thôi tạm biệt nha Dung tỷ tỷ” . Thoát khỏi tay Vũ Dung , Hướng Dương cầm 3 hộp cơm chạy về phòng .


/6