Lạc lối...

Chương 2.1

/6


     “ Yaa~ . Tiểu Nguyệt Nguyệt à . Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta làm nhiệm vụcùng nhau đó a.”Hướng Thiên Di cười toe kéo kéo góc áo Hướng Nguyệt đang cẩn thận lau chùi kiếm trong tay .

Một tháng này trôi qua có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Hướng Nguyệt . Hướng Thiên Di , Hàn Lãnh Thiên , Hàn Trạc Thần , Hướng Dương đều đối xử với cô rất tốt . Hướng Dương có lẽ là người cô ít gặp mặt nhất . Cô ấy hầu như rất bận nhưng vẫn dành thời gian quan tâm , chăm sóc cô . Cẩm thận đưa thanh kiếm Nhật dài vào trong bao kiếm Hướng Nguyệt cười “ Ừm , xong rồi…” . Hướng Nguyệt thật sự quý trọng thanh kiếm này nha . Để kiếm được thanh kiếm này cho cô , mọi người đã vất vả nhiều nên cô giữ nó rất cẩn thận . Còn nhớ lúc kiểm tra , biết được cô không có năng lực , mọi người không nhưng không vứt bỏ cô mà còn an ủi cô. Để cô cũng có thể tham gia làm nhiệm vụ , không để cô có cảm giác là gánh nặng của mọi người nên Hướng Dương đã quyết định đổi rất nhiều tinh hạch chỉ để tìm cho cô món vũ khí thích hợp .

     “ Này này này … Xong chưa vậy . Bọn con gái đúng là lề mề mà …” Hàn Trạc Thần rốt cuộc nhịn không được lên tiếng trách móc .

     “ Câm miệng . Ngươi còn nói nữa ta bẻ cổ ngươi .” Trừng mắt nhìn Hàn Trạc Thần , Hướng Dương vứt lại một câu đe dọa rồi kéo Hướng Nguyệt ra ngoài .

Nhìn bóng lưng ai đó đi xa dần ,, Hàn Trạc Thần lắc đầu cười . Có vẻ mèo con của cậu lại giận dỗi rồi .

              ****Ta là giải phân cách xinh đẹp ^^****

     “ Ồ , không phải phế vật họ Hướng đây sao ? Vinh hạnh được gặp mặt . Ha ha ha …”

     “ Tưởng ai , hóa ra là Vẹt tiểu thư . Xin chào .” Không để cho Đông Lăng tiếp tục cười , Hướng Thiên Di châm chọc . Đông Lăng – đại tiểu thư nhà họ Đông đang lãnh đạo căn cứ phía Bắc này . Ngày thường vị tiểu thư này ỷ vào thế lực của gia tộc cùng với thực lực cao mà tung hoành khắp nơi , không coi ai ra gì . Hầu hết mọi người thấy vị tiểu thư này đều cung kính đi đường vòng .

     “ Hướng Thiên Di à …” Khoanh tay cười lạnh , Đông Lăng mang khuôn mặt xinh đẹp ngả ngớn hướng tai Thiên Di thì thầm “ Có vẻ đội của cô xuống dốc thật sự rồi nhỉ . Cái gì mà thiên tài Hướng Dương . Cuối cùng cũng phải nhận một phế vật vào đội đấy thôi . Hay cô ta nhận tiểu phế vật kia vào chỉ để làm đá lót đường cho sự nổi tiếng của cô ta  nhỉ .”

     “ Đông Lăng cô câm miệng . Tiểu Nguyệt có tên là Hướng Nguyệt , là chị em tốt của tôi không phải là phế vật . Tiểu Nguyệt Nguyệt không phải là  phế vật .” Hướng Thiên Di tức giận gằn từng chữ . Ai có thể xúc phạm cô , cô mặc kệ nhưng họ không được động đến người thân của cô . Bỏ lại Đông Lăng ở phía sau Hướng Thiên Di kéo Hướng Nguyệt đến phòng nhận nhiệm vụ .

     “ Ha ha ha ha….” Chờ Hướng Thiên Di kéo Hướng Nguyệt đi xa dần Đông Lăng dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo phía sau không ngừng cười . Cô cười nhưng nước mắt vẫn rơi . Tiếng cười đầy thống khổ , bi phẫn , cô đơn . Đông Lăn cô là ai chứ ? Là tiểu thư của Đông gia , không ai không biết đến . Nhưng cái họ biết là một cô tiểu thư đanh đá ỷ quyền thế . Nhưng liệu ai biết đến sâu thẳm trong cô gái ấy là một đứa bé không chịu lớn . Vẫn trẻ con , yêu đời nhưng … thật cô đơn . Cô đơn đến nỗi hủy hoại bản thân mình để được mọi người chú ý đến . “ Ha ha ha … Đông Lăng … mày thấy chưa …hahaha…sống trên đời này mày làm người thật thảm hại…” Cô thật sự hâm mộ nhóm người Hướng Thiên Di có thể vui vẻ , yêu thương nhau , bảo vệ nhau trong cái mạt thế này . Cô ghen tị với Hướng Nguyệt . Tại sao cô quen với bọn họ trước nhưng bọn họ lại không chấp nhận cô mà chấp nhận phế vật kia . Hướng Nguyệt hơn Đông Lăng cô chỗ nào .

Trong lúc đi Hướng Nguyệt chỉ im lặng cuối đầu không hề phát ra âm thanh nào . Cô biết Đông Lăng kia nói đúng . Cô chính là phế vật , laf một phế vật cản chân mọi người . Cô không xứng đáng nhận sự quan tâm của mọi người .

Nhận thấy Hướng Nguyệt im lặng khác thường , Hướng Thiên Di lên tiếng : “ Tiểu Nguyệt à . Chị không cần nghe lời cô ta nói . Chị không phải là phế vật . Chị chưa bộc phát tài năng của mình thôi . Nào cười lên nào .” Vừa nói Hướng Thiên Di đã đưa tay bẹo má Hướng Nguyệt kéo lên thành nụ cười “ Đúng rồi . Chị phải cười lên như thế này . Tiểu Nguyệt của ta cười lên rất đẹp đó a~. Đi thôi , đến muộn là Tiểu Dương sẽ nổi giận đấy .” Hướng Thiên Di nói xong lập tức quay đầu không để Hướng Nguyệt thấy đôi mắt ướt nhẹp của mình . Được rồi . Để cho cô khóc cho Đông Lăng lần này nữa thôi . Một giọt cuối cùng .


/6