Lệ Thiếu, Tôi Chờ Kế Thừa Tài Sản Của Anh

Chương 18 Cả nhà đều là nhân viên bán hàng.

/1098


Chương 18 Cả nhà đều là nhân viên bán hàng.
Đối phương nói tiếng địa phương, nhưng không thể che giấu sự thăm dò từ trong lời nói.
Hôm nay Sơ Điều mặc một chiếc váy denim màu hồng nhạt, trước ngực thêu một con gấu trúc.
Bộ váy này không phải cô mua, quần áo đối với cô mà nói, chỉ cần không quá kỳ lạ là được, quần áo ở nhà đều do Sơ Mễ và Sơ Nhuế quyết định thay cô.
Bộ đồ này rất dễ thương, khi xuất hiện ở nơi này, giống như người mẫu ảnh nổi tiếng trên mạng.
He he, đúng là ở đâu cũng chụp được.
Sơ Điều cắn kẹo, cười tủm tỉm, “Tiểu Chung gọi tôi đến đây, nói là có việc.”
Điều này quá mơ hồ.
Người đàn ông có vẻ lưỡng lự, không cần nghĩ cũng biết là nghĩ sai.
“Chỗ chúng tôi không có việc gì hết.”
Một người trong số đó nói một câu, Sơ Điều khinh miệt xùy một tiếng, “Không muốn cứu người đúng không? Những người trở về từ trấn A Áo ấy.”
Người kia lập tức trợn tròn mắt.
Đúng lúc này, bên trong có một người đi ra, người nọ mặc áo cardigan, trang phục giống như người địa phương, xem ra cũng là một người đàn ông bình thường, nếu là người quen có lẽ mới có thể nhớ loại gương mặt kia.
“A a a cô đến rồi, mau tới đây, tới đây.”
Tiểu Chung chạy tới nói với hai đồng nghiệp, “Tôi mời đó, là nhân tài!”
Lời này của anh ta khiến hai người kia giật mình, buông bỏ phòng bị, bày ra tư thế mời, ý bảo Sơ Điều đi vào.
Trước khi vào cửa, Sơ Điều thuận tiện quảng cáo một chút, “Ài, nhân tài tôi không dám nhận, ngoại trừ giết người phóng hỏa, những việc khác tôi đều nhận được, thông cống hay dạy con mấy người học, tôi cũng đều làm được, về sau nếu cần, các anh có thể bảo Tiểu Chung liên lạc với tôi, giá cả rất công bằng.”
Tiểu Chung: “....”
Hai đồng nghiệp, “....”
Tiểu Chung đau đầu đẩy cô vào, “Cô đừng nói nữa, làm gì có ai dám nhờ cô dạy học cho con bọn họ.”
Sơ Điều, “Mời tôi cũng không được, tôi sẽ để cho em ba nhà tôi đi.”
Cô nào có bản lĩnh đó.
Tiểu Chung, “....”
Được rồi, cả nhà cô đều là nhân viên bán hàng.
Tiểu Chung dẫn Sơ Điều vào bên trong, rõ ràng bên ngoài chỉ là một tứ hợp viện cũ kỹ trong hẻm, thế nhưng bên trong lại khác gì trốn bồng lai tiên cảnh.
Tiến bào một gian phòng nhỏ tận phía trong, mở một cách cửa bí mật và đi vào, bên trong chính là sự giao thoa giữa cổ đại và hiện đại.
Các thiết bị bên trong tầng hầm mang phong cách khoa học viễn tưởng, trên đỉnh đầu là một tấm rèm mang phong cáchvũ trụ, thoạt nhìn giống như đang ở trong vũ trụ.
Tuy nhiên, đám đàn ông ăn mặc áo choàng ngắn rách rưới vô cùng chói mắt.
Sơ Điều đánh giá, “Không có khoa học công nghệ cũng đừng nghĩ đến chuyện lắp đặt mấy thiết bị này, quá khoa trương, hãy nhìn những thứ khác trong này thử xem, có xứng đáng với vũ trụ bao la như vậy không?”
Đèn điện ở hai bên không có tí khoa học viễn tưởng nào cả.
Tiểu Chung: “... Cô tranh thủ thời gian qua xem đi.”
Tiểu Chung dẫn Sơ Điều qua, người ở đây không nhiều lắm, ngoại trừ mấy người đàn ông, giường ở đây cũng cao cấp hơn giường bệnh viên nha khoa một chút.
Phía trên có mấy người đàn ông bị hủy dung, trong đó còn có một người phụ nữ, bọn họ đang rên rỉ vì đau đớn.
Trên người và trên mặt họ có mấy vế thương, một chất lỏng màu xanh lá cây liên tục chảy ra ngoài.
Trông rất đáng sợ, mấy người mặc áo khoác trắng đứng bên cạnh, vẻ mặt không có chút lo lắng nào.

/1098