Lệ Thiếu, Tôi Chờ Kế Thừa Tài Sản Của Anh

Chương 30- Người đàn ông hoang dã giàu có.

/1098


Chương 30- Người đàn ông hoang dã giàu có.
Khi rời bệnh viện, Sơ Điều nhận được 50.000 nhân dân tệ còn lại.
Sơ Điều: Hợp tác vui vẻ, xin vui lòng gọi cho tôi nhiều hơn khi có một điều tốt như vậy trong tương lai!
Người quản gia:……
Trời đã khuya, lúc này tàu điện ngầm đã ngưng hoạt động.
Muốn trở về, chỉ có thể đón taxi.
Taxi rất đắt.
Từ đây đến nhà cô, một tiếng tốn khoảng 200 nhân dân tệ.
Suy nghĩ về 100.000 nhân dân tệ, Sơ Điều cảm thấy vẫn còn dư khá nhiều.
Nhưng cô không vội về nhà, mà trước tiên, mà Sơ Điều tới trường đại học nơi Năm tư đại học theo học.
Tuổi của các anh chị em của họ không khác nhau nhiều, ngoại trừ Sơ Mễ.
Sơ Điều so với bọn họ cũng chỉ lớn hơn hai tuổi.
Cho nên Năm tư đại học, học đại học cũng rất bình thường.
Các trường đại học không đóng cửa, nhưng không thể vào nếu không có thẻ sinh viên.
Cô nói với bảo vệ mình là chị gái người giám hộ của Sơ Hủ, người bảo vệ gọi Sơ Hủ để xác nhận, Sơ Điều nghe thấy rõ ràng Năm tư đại học bên kia rống lên, “Không thể nào, cháu không có chị! Chú đừng tin người khác nói chuyện hoang đường!”
Bảo vệ: "..."
Sơ Điều: "..."
Cô lấy điện thoại di động ra, ra hiệu cho bảo vệ cúp máy, rồi tự cô gọi cho Năm tư đại học.
Điện thoại reo hai lần, giọng nói thận trọng của Năm tư đại học vang lên: "Chị."
Sơ Điều: “Mày không chị! Tao không phải chị mày!”
Năm tư đại học: "..."
Sơ Điều: "Nhưng tao vẫn có thể làm cha mày, cho nên cả cha mày cũng không coi ra gì, lại dám đi bar lêu lỏng, còn đi chỗ đắt tiền như vậy? ___ Nói, tiền ở đâu mà có?”
"Là người ta dẫn em đi thôi!” Năm tư đại học biết Sơ Điều điểm chính vẫn là tiền! "Một trong những người bạn cùng phòng của em là một thế hệ thứ hai giàu có, nhà có mỏ, nên dẫn em đi.”
Năm tư đại học nói xong, giọng nói cao lên một chút: "Chị ơi, chị nói em, tối nay không dám nhận em trong quán bar, vậy người đàn ông hoang dã đó là ai?!"
Sơ Điều cắn kẹo: "Là một người đàn ông hoang dã giàu có, em có ý kiến gì?”
Năm tư đại học: "..."
Hồi lâu, cậu ấy có một chút buồn và giọng nói gần như nghẹn ngào: "Tình hình tài chính của gia đình mình đã tệ đến mức này sao? Chị thực sự muốn phản bội chính mình ... Chị ơi, chúng ta có thể mượn cho vay nặng lãi! Ít nhất chúng tôi không dám hối thúc chúng ta trả tiền, nhưng một người đàn ông hoang dã như vậy, một khi bán đứng một lần…”
Sơ Điều: "Phi! Đó là một nhiệm vụ mà cha em mới nhận, muốn chị trở thành hôn thê của một người, người đó chính là người đàn ông hoang dã mà em gặp."
Sơ Hủ: "Anh ấy cũng khá đẹp trai, xem ra chị cũng không thua thiệt rồi!”
Sơ Điều: "... em cút ra đây cho chị, chị vẫn phải tính sổ với em chuyện ở quán bar.”
Cậu ấy đánh trỗng lãng thất bại.
Sơ Hủ: "Em không ra, chị có bản lãnh thì đi vào.”
Sơ Điều cười khẩy: "Được, Năm tư đại học, có bản lãnh em cũng đừng về nhà. Ngoài ra, chi phí sinh hoạt của em tháng này đừng mong mà nhận được.”
Sơ Hủ cứng họng: "Không sao, em sẽ ôm chân bạn cùng phòng thế hệ thứ hai giàu có, cậu ấy sẽ bao nuôi em.”
Sơ Điều: "..."
Đứa em này đúng là bất trị mà.
Một giọng nam cười nói phát ra từ bên cạnh: "Năm tư đại học, mẹ nó, cậu đúng là không biết xấu hổ.
Sơ Điều cúp điện thoại, gọi cho Sơ Nguyên và Sơ Nhuế đem chi phí sinh hoạt của tháng này tới.
Cả hai cũng được mười ngàn.
Thật ra thì Sơ Nhuế đã làm việc nên không cần tiền, nhưng chút tiền này đối với Sơ Điều không đáng kể, nên vẫn cho các cô.
Cô kiếm được rất nhiều tiền, ngoài các chi phí thực phẩm khổng lồ của Sơ Mễ, còn có những chỗ dùng khác.

 


/1098