Lệ Thiếu, Tôi Chờ Kế Thừa Tài Sản Của Anh

Chương 4- Người ta làm sao cho anh hao tổn sức lực được!

/1098


Chương 4- Người ta làm sao cho anh hao tổn sức lực được!
Tuy nhiên, anh lặng lẽ nôn mửa trong lòng. Sau nét mặt ngạc nhiên, anh dần bình tĩnh lại.
Trong lòng tự thuyết phục mình: Vì tiền, điều nhỏ bé này chẳng là gì cả.
Lệ Ti Thừa: Ha ha.
Cô im hơi lặng tiếng: "Ti Thừa, anh có thể ngồi dậy không, nằm vậy hơi khó đút.”
[Bây giờ, giả vờ run tay, đổ nước lên người anh ấy, coi anh có nhảy cỡn lên hay không?]
"Tôi tự uống."
Lệ Ti Thừa ngồi bật dậy, với tay lấy nước.
Sơ Điều: "Không phải anh muốn em đút cho anh sao?”
[Sau khi kết thúc giai điệu tự phụ này, chắc không trở lại được…]
Lệ Ti Thừa liếc nhìn cô, nhấp một ngụm nước, giọng anh bình thản: "Ồ, tôi nghĩ rằng tôi có thể di chuyển bàn tay của mình."
Sơ Điều: "..."
[Đây không phải là bệnh thần kinh sao?]
Lệ Ti Thừa không thể chịu được khi nghe người khác luôn mắng mình bị bệnh tâm thần, nhưng tại thời điểm này anh không thể không nhịn.
Anh cũng tò mò tại sao anh có thể nghe thấy tiếng lòng của Sơ Điều…
Ừ, là từ khi anh mới bước vào?
Nghĩ đến đây, Lệ Ti Thừa đột nhiên đứng dậy: "Cô ở đây, tôi ra ngoài có chút việc.”
Theo bản năng, Sơ Điều hỏi: "Anh đi đâu?"
Lệ Ti Thừa: “Không liên quan tới cô."
Anh không lạnh lùng, nhưng không giả vờ với người lạ, đặc biệt là tính tình nóng nảy.
Nếu Sơ Điều là người khác, đã sớm bị anh mắng.
Chỉ là anh có thể nghe thấy tiếng lòng của Sơ Điều, đây là điều anh thấy thú vị, tạm thời không đụng tới cô/
Tất nhiên, anh đã đi ra ngoài để thử nghiệm, nếu anh đột nhiên có một khả năng, hay là chỉ có thể nghe được tiếng lòng của một mình Sơ Điều.
Xem biểu hiện của Sơ Điều, anh không nghĩ rằng đó là ảo giác thính giác của mình, anh biết rất rõ trạng thái tinh thần của anh là bình thường.
Anh bước ra khỏi cửa và đi loanh quanh. Rõ ràng, anh không thể nghe thấy giọng nói của những vệ sĩ xung quanh mình.
Dường như chỉ có thể được nghe thấy được mỗi mình tiếng lòng của Sơ Điều.
Quay trở lại phòng bệnh, Sơ Điều đang ngồi trên ghế sofa, đợi anh, tất nhiên, nhìn bề ngoài như vậy, vừa nhìn thấy cô, anh đã nghe trong lòng cô nói một câu.
[Chao ôi, khi nào mới có thể thừa kế tài sản của người đàn ông này, nôn nóng quá.]
Sơ Điều bước ra khỏi ghế sofa, giọng vẫn ngọt ngào và béo ngậy: "Ti Thừa, anh đã về rồi? Em đã rất ngoan ngoãn chờ anh~”
[Ói, bố mày sắp ói rồi]
Lệ Ti Thừa: "..."
Tài sản?
Mắt anh nheo lại ngay lập tức, anh chưa chết, liền để ý tới tài sản của anh?
Huống chi, còn với thân phận là một vị hôn thê.
Quyền thừa kế ở đâu ra.
Tất nhiên, nếu cuối cùng phát triển thành hôn nhân, thì sẽ khác, chủ ý của người nhà đúng là quá ngây thơ.
Chỉ là người này cũng ngây thơ, cho dù kết hôn rồi, sau đó anh chết thì tài sản này cũng tuyệt đối không rơi vào tay cô.
Rốt cuộc, anh rất buồn, làm sao có thể thoải mái khi phải đối mặt với một người trong lòng luôn nhắm tới tài sản của mình.
Nhưng mà…
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, giọng nói trầm trầm của anh rất có cảm xúc. "Cô có biết, khi là một vị hôn thê, nhiệm vụ của cô là gì không?"
Sơ Điều: "?"
Với đôi mắt mở to, cô hồn nhiên, trong sáng và yêu thương: "Ti Thừa, anh cần em thực hiện nhiệm vụ gì?"
[Anh cần tôi thực hiện nhiệm vụ gì chứ? Dám gây rối, lão tử đánh cho gọi tôi bằng ba!”
"..."
Lệ Ti Thừa hơi chậm lại, gần như sụp đổ bởi giọng nói của cô.
"Tôi muốn…”
Anh vươn tay ra ôm lấy eo của Sơ Điều, giọng anh mơ hồ: “Cô là hôn thê của tôi, vậy thì cô và tôi… phải có quan hệ chứ? Tôi muốn bây giờ.”
Giây tiếp theo, Sơ Điều vội vàng đẩy anh về phía cái gối, chiếc giường êm ái, nhưng Lệ Ti Thừa cảm thấy như mình mới bị đập chấn động não.
"Anh, cơ thể chưa khỏe, làm sao có thể để anh hao tổn sức lực được!”


/1098