Lửa lòng nam nữ

Chương 17 - Chương 17

/57


Lúc Quách Bách Vĩ ra khỏi phòng thẩm vấn cũng đã gần mười hai giờ đêm, thẩm vấn kẻ bị tình nghi tốn không ít công sức của anh nhưng anh vẫn chưa quên chuyện làm bò bít tết cho Mễ Tiệp nên đã nhờ lái xe Tiểu Vương đi siêu thị mua một tảng thịt bò nhập khẩu và một túi hoa quả. Trên đường lái xe về, anh nghĩ đã trễ thế này rồi không biết cô ăn cơm chưa? Sẽ không phải là không chờ được mà đi ngủ rồi chứ? Anh một lòng nhớ tới Mễ Tiệp, hoàn toàn quên từ khi vào phòng thảm vấn, ngay cả một ngụm nước mình cũng chưa uống.

Nhớ tới Mễ Tiệp, trong lòng Quách Bách Vĩ như được nhét đầy bông, không có một chút kẽ hở, cô gái nhỏ kia giống như tiểu tinh linh trong rừng, thi triển ma pháp khiến anh bị hấp dẫn sâu sắc, không thể không chế. Quách Bách Vĩ biết mình đã động lòng với Mễ Tiệp, anh hi họng mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy dáng vẻ tinh quái của cô, khi cô đang tính kế trong lòng thì đôi mắt to tròn ngập nước sẽ đảo qua đảo lại, đáng yêu đến nỗi anh không nhịn được muốn kéo cô ngồi xuống trên đùi mình rồi đánh vào cái mông nhỏ vểnh cao kia một phen.

Nhìn đường phố gần như không có người qua lại, Quách Bách Vĩ không khỏi nghĩ đến Mễ Tiệp có thể gọi điện thúc giục mình hay không? Nhanh chóng lấy di động ra, anh có phần thất vọng, chưa hề có một cuộc gọi nào, trong lòng không khỏi bắt đầu hận Mễ Tiệp, cô gái này, chẳng lẽ không thể gọi điện quan tâm một phen, hỏi thăm xem anh có mệt không? Có bớt thời gian ăn một chút gì không? Kể cả mắng anh không giữ lời về nhà muộn cũng được!

Đậu xe bên cạnh xe của Mễ Tiệp xong, Quách Bách Vĩ lấy túi lớn túi nhỏ ở ghế sau, đẩy cửa hàng rào nhà cô đi vào, qua rèm che ở cửa sổ sát đất mơ hồ nhìn thấy TV vẫn mở, lại không nhịn được đau lòng, đã trễ thế này còn chờ cái gì? Cũng không biết đi ngủ bảo dưỡng nhan sắc cho tốt, sáng mai rời giường nhất định lại muốn mắng anh, nói anh làm hại mắt cô có quầng thâm, còn phải tốn tiền đi mua phấn mắt cao cấp.

Bình thường Quách Bách Vĩ phiền nhất là bị người khác lải nhải, mẹ anh cả ngày đều nói trước mặt anh, lớn như vậy, cũng sắp ba mươi rồi, nhìn thấy em trai anh sắp có con nhưng anh vẫn một thân một mình, vừa nhắc tới chuyện yêu đương kết hôn bèn pha trò nói bận, bận rộn cũng không thể ngay cả thời gian đi tìm đối tượng cũng không có chứ?

Không dễ dàng gì mới mua được một căn nhà chuyển ra ở riêng, không nghe thấy mẹ già lải nhải lại gặp phải cô gái tên Mễ Tiệp này, chỉ cần anh ở nhà cô thì cô có thể nói chuyện không ngừng, nói chuyện mấy tiếng còn nhiều hơn lời nói cả tháng cộng lại của anh. Nhưng mẹ già lải nhải làm anh thấy phiền, Mễ Tiệp lải nhải lại làm cho lòng anh như được quét mật, một lúc mà không nghe thấy giọng cô giống như thiếu đi chút gì đó. Một lần anh không nhịn được hỏi Tiểu Vương đưa anh về: “Haizz, cậu nói xem, nếu một cô gái thích nói chuyện dông dài, nghe thấy thì phiền, không nghe thấy thì nhớ, đây là có chuyện gì vậy?”

Tiểu Vương ngốc nghếch tiếp lời: “Điên.” Nói xong cảm thấy không đúng, yên lặng nhìn Quách Bách Vĩ qua gương chiếu hậu, lại gãi đầu, cười “ha ha” sửa miệng: “Đội trưởng Quách, không phải anh yêu đương đấy chứ?”

Quách Bách Vĩ có phần xấu hổ, sờ sờ cái mũi cố ý lạnh giọng: “Tôi nói là tôi sao? Tôi nói sao?”

Kỳ thật Quách Bách Vĩ không cần hỏi Tiểu Vương vì chính anh là một “chuyên gia”, anh giống tất cả đàn ông độc thân, thích lưu luyến bụi hoa, thích mỹ nữ vây quanh, thích mỹ nữ ở trên giường tận lực lấy lòng. Tuy nhiên đó chỉ là chơi đùa, không hề nghiêm túc, anh cười nhạo những người luôn treo chữ ‘nhất kiến chung tình’ trên bờ môi nhưng lại không phản đối tình một đêm, ngược lại anh thích như vậy hơn, nam nữ trưởng thành đều có ham muốn, sau một đêm hoan ái thì ‘hảo tụ hảo tán’, không để lại hậu quả. Nhưng Mễ Tiệp lại làm cho anh có cảm giác muốn giữ lấy, đôi khi cô hệt như một con cá xảo quyệt, lúc trong tay bạn không có cần câu thì nó vây quanh bạn khiêu khích, chờ lúc bạn thật sự đi lấy cần câu thì nó bơi ra rất xa, khiến bạn hận đến

/57