Lửa lòng nam nữ

Chương 19 - Chương 19

/57


Edit: Thố Lạt

Mễ Tiệp cẩn thận mở băng gạc vướng víu, lộ ra đầu gối đã đóng vảy đen kịt, lấy tay sờ sờ, không có cảm giác, ấn, còn có chút đau. Từ ghế salon đứng lên đi thử vài bước, mặc dù không thể khom lại nhưng đã có thể đi khập khiễng, tâm tình không khỏi tốt lên, nhớ tới buổi sáng Quách Bách Vĩ nói sau bữa cơm chiều muốn cùng cô đi dạo trong tiểu khu, miệng ngân nga bắt đầu tắm rửa, trang điểm. Gần nửa tháng mình không có tới câu lạc bộ, cô phải đi xem thử tình hình buôn bán của câu lạc bộ trong thời gian cô không có ở đây.

Lúc chờ đèn đỏ ở đầu đường, nhìn thấy cảnh sát giao thông trực ở đầu đường, Mễ Tiệp lại bắt đầu nhớ Quách Bách Vĩ, trong lòng ngọt ngào. Cô thích Quách Bách Vĩ, thây là sự thật cô không muốn chối bỏ, nhớ lại tối qua Quách Bách Vĩ nghiêm mặt nói với cô: Mễ Tiệp, tối nay tôi không đi được không, cô xem tôi mỗi ngày chạy tới chạy lui rất phiền toái, mới đi chưa bao lâu trời đã sáng, ở nhà một mình cũng không ngủ được, ở nơi này của cô tôi còn có thể ngủ một lúc, tôi kể chuyện ru cô ngủ, cô cảm động không?

Mễ Tiệp không tự chủ bắt đầu cười, cô thiếu chút nữa đã để cho Quách Bách Vĩ được như ý, nghĩ tới bàn tay Quách Bách Vĩ vân vê trước ngực mình, gò má Mễ Tiệp đỏ ửng, tim đập rộn lên, cô thậm chí còn muốn sự mập mờ này phát triển tiếp hơn cả Quách Bách Vĩ. Nhưng cô hiểu đàn ông rất rõ, càng không chiếm được bọn họ càng dũng cảm tiến tới, hơn nữa cô đã hứa phải đợi anh Khoan một năm. Vừa nghĩ tới anh Khoan, chút ngọt ngào trong lòng Mễ Tiệp lập tức không còn chút tung tích, cô nên lựa chọn thế nào? Là theo anh Khoan tiếp tục cuộc sống điên cuồng hay theo Quách Bách Vĩ yên ổn sống qua ngày?

Cô biết rõ mình không còn là cô bé mười mấy tuổi ngốc nghếch chưa trải sự đời, cô đã trưởng thành, suy nghĩ chín chắn, những người phụ nữ trong câu lạc bộ dù vóc dáng biến dạng nhưng da mặt trơn bóng, Mễ Tiệp biết, đó là bởi vì có những ngày an ổn, có cuộc sống chất lượng mới có thể có vinh quang. Còn những ngày trước đây mình từng trải qua như thế nào? Cô gái nhỏ cả ngay tô son đánh phấn chỉ vì muốn được đàn ông nhìn một cái, mà tất cả đàn ông xung quanh đều miệng đầy những lời thô tục suốt ngày nói chuyện chém giết, nói một câu không đúng liền trừng mắt gây khó dễ, ngày đụng phải cảnh sat kiểm tra liền náo loạn, quân lính tan rã, ngay cả anh Khoan không gì là không làm được trong mắt mình không phải cũng suốt ngày ẩn ẩn nấp nấp, nhiều năm như vậy ngay cả điệnthoại cũng không cho mình gọi, sợ tai vách mạch rừng làm lộ tin tức, đã từng náo nhiệt thì có ích gì? Còn không phải người đi trà lạnh, tưởng đảo chúng nhân sao?

Cô nhớ rất rõ, sau khi anh Khoan gặp chuyện không may không lâu, câu lạc bộ tiếp hội viên không mời mà tới, không gặp Mễ Tiệp không được, nói là người quen giới thiệu yêu cầu giảm 50%. Mễ Tiệp có chút tò mò, nghĩ thầm người nào mặt mũi lớn như vậy, nhìn một cái thì ra là em trai nhỏ Mạnh Tử, tùy tùng lúc trước của anh Khoan. Người này là một cọng cỏ đầu tường, vừa thấy anh Khoan xui xẻo liền phản bội, là một kẻ tiểu nhân bất nhân bất nghĩa.

Trước đây Mạnh Tử thấy Mễ Tiệp là cười đến nhăn trán, miệng toàn Chị dâu chị dâu Mẫn Tiệp vừa muốn ăn vải, Mạnh Tử liền chạy như một thắng nhóc, chỉ sợ Mễ Tiệp bĩu môi làm anh Khoan không vui. Hiện tại, nhìn thấy Mễ Tiệp lại hất cằm vênh váo hống hánh, chỉ ngón tay vào cô gái sau lưng, nói với Mễ Tiệp: Chị dâu cô muốn đến chỗ này của cô làm hội viên, cô xem mà lo liệu đi.

Mễ Tiệp tức giận muốn hộc máu, nhẫn nhịn một chút đã tự coi mình là chú, không có người nâng đỡ, mình không còn là Chị dâu hô mưa gọi gió trước đây nữa rồi. Được Tiểu Hồng ra hiệu ngầm từ phía sau, cuối cùng miễn cưỡng cười nói: Ơ kìa, đây không phải anh Cường sao? Chị dâu muốn làm hội viên? Được thôi, chị phải tự mình đến dùng nha, chị dâu đến nói một tiếng là được. Mạnh Tử bị một tiếng Anh Cường này làm cho mát gan mát ruột, nghĩ thầm Mễ Tiệp này quả nhiên biết cân nhắc, liền vui vẻ ném xuống một xấp Nhân Dân Tệ: Ha ha, sau này anh Cường bao bọc cô, nơi này có chuyện gì cứ nói tên của anh. Mặc dù Mễ Tiệp hiểu đạo lí Người trong tình nghĩa , vẫn tức giận run người không nói nên lời. Tiểu Hổng nhỏ hơn Mễ Tiệp hai tháng, lại có dáng vẻ ma mờ, vừa thấy không đúng vội vàng mời anh Cường và chị dâu đến phòng dành cho khách quý, chiêu đãi trà ngon, thuốc lá ngon. Vừa mới đưa ôn thần đi, trở lại phòng làm việc của Mễ Tiệp, Mễ Tiệp đã khóc đến thở không ra hơi, Tiểu Hồng cũng đỏ mắt, hai cô gái nhỏ cùng ôm đầu khóc lớn.

Bất luận khó khăn thế nào Mễ Tiệp đều đã từng chịu đựng, không có đàn ông cô còn có công việc, cô và Tiểu Hồng cẩn thận sống nương tựa lẫn nhau, cuối cùng tự hào ngẩng đầu, bây giờ có xe có nhà, bái bai quá khứ, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không quên, hôm nay của cô, là do anh Khoan cho. Cô không thể không có lương tâm, nếu không có anh Khoan, cô vẫn đang lẫn lộn trong thị trấn, nói không chừng lúc này đã lấy một người đàn ông không có công việc đàng hoàng, cả ngày cãi nhau ầm ĩ sống không an ổn, sao đươc như hiện tại có xe tốt, nhà rộng, cuộc sống trôi qua thoải mái lại dễ chịu. Là anh Khoan đưa cô khỏi thị trấn nhỏ cho cô cuộc sống mới, có thể nói không có anh Khoan sẽ không có Mễ Tiệp được sống lại hôm nay.

Phía sau truyền đến tiếng còi sốt ruột, Mễ Tiệp hoảng hốt hoàn hồn, vừa thấy đèn xanh vôi cố gắng nổ máy, nhưng tâm tư cũng khó bình tĩnh lại. Quen Quách Bách Vĩ đối với Mễ Tiệp mà nói là một chuyện ngoài ý muốn.Đời này cô chưa từng nghĩ mình sẽ có quan hệ mập mờ với một cảnh sát, bởi vì cuộc sống của cô trước năm hai mươi tuổi hoàn toàn rối loạn, khi đó cảnh sát trong từ điển của cô chính là ngang bằng với quân địch, cô là con chuột trời sinh ban đêm ở trong kho thóc, cảnh sát là nghề mèo bắt chuột, bọn họ là kẻ thù tự nhiên, hôm nay kẻ thù tự nhiên là hàng xóm, rồi lại hấp dẫn lẫn nhau. Khát vọng của




/57