Lửa lòng nam nữ

Chương 23 - Chương 23

/57


Hai người một khóc một dỗ, những người khác đều biết điều tạm thời rời khỏi, cục trưởng Hà cười tít mắt nói: Tiểu Quách, buổi chiều trong cục còn một hội nghị, tôi cũng không thể nán lại, hôm khác trở lại thăm cậu sau.

Mễ Tiệp lau mặt nhanh chóng đứng thẳng lên.

Quách Bách Vĩ khoát tay nói: Cục trưởng Hà, tôi không có gì đáng ngại, ngài bận rộn, đừng đi tới đi lui, đợi mấy này nữa tôi xuất viện sẽ báo cáo công việc với ngài.

Cục trưởng Hà vỗ vỗ vai anh nói: Cậu đấy, yên tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, công việc của cậu tạm thời giao cho Tần Cương, cậu không sao là tôi yên tâm rồi. Có điều lần này cậu bị thương, chuyện thị trấn Liễu Hà lại dễ xử lí, lãnh đạo thành phố đã gọi điện thoại cho tôi, không chỉ hết sức khen ngợi cậu, còn muốn chúng ta lập hồ sơ truy cứu, nhất định phải điều tra rõ, giải quyết triệt để chuyện thị trấn Liễu Hà.

Ha ha, tôi cũng đang hồi phục đây.

Mấy ngày nay có thể lãnh đạo sẽ tới thăm cậu, nghỉ ngơi cho tốt.

Sau khi cục trưởng Hà rời đi, Quách Bách Vĩ mới nhìn sang Mễ Tiệp, nén ý cười bên môi, vươn tay: Lại đây.

Mễ Tiệp nhìn gương mặt thê thảm của Quách Bách Vĩ, vừa đau lòng vừa giận: Không phải anh rất tài giỏi sao, sao lại biến bản thân thành ra như vậy rồi.

Quách Bách Vĩ lấy tay sờ sờ băng vải quấn đầy trên đầu, nói đùa tự giễu: Vớ vẩn, bộ dạng mới của anh có đẹp không? Thỉnh thoảng đổi tạo hình một chút, xem anh đẹp trai, thời thượng bao nhiêu?

Mễ Tiệp trong hốc mắt còn vương nước đã bị Quách Bách Vĩ chọc cười: Vậy giá để anh đổi tạo hình cũng quá cao rồi, nếu không phải đồng nghiệp của anh nói người nằm trên giường là anh, tôi thật sự không phân biệt được, nhìn xem, kìa, mặt biến dạng hết rồi.

Ha ha, không phải gần đây đang thịnh hành Transfomers sao, anh cũng phải bắt kịp trào lưu chứ.

Anh còn đắc ý được à, nhìn xem, mắt bầm tím hết cả rồi.

Thật không? Không phải vừa rồi Tiểu Dương nói mắt anh rất sáng sao?

Sáng, sáng như ánh trăng trên trời.

Ha ha, thì ra em cũng có thể nói, êm tai như thơ vậy.

Một con mắt là mùng một, một con mắt là ngày rằm, có thể chiếu sáng nửa tháng đó.

...Anh đã bị như vậy rồi, có thể nói chuyện dễ nghe một chút không?

Tạo hình này của anh rất được, tinh tế hơn xác ướp được bọc kín ba ngàn năm trước, tôi phải chụp cho anh tấm hình, giữ làm kỉ niệm. Mễ Tiệp nói xong lấy điện thoại di động ra tách tách tách tách chụp mấy tấm.

Mau lấy qua đây cho anh coi, Quách Bách Vĩ mở đôi mắt tím bầm một to một nhỏ nhìn chăm chú vào điện thoại một hồi lâu, mới nói: Núi cao không đè dược đất lớn, khó khăn không làm khó được anh hùng, nói thật, tuy anh nằm một chỗ nhưng vẫn có thể hô mưa gọi gió, bức ảnh này của anh, em đừng cho người ở bảo tàng xem, nha.

Cái gì?

Anh sợ bọn họ đến nghiên cứu anh.

Mễ Tiệp cười khanh khách, lại sờ sờ đầu anh: Rốt cuộc vết thương kia đã làm gì anh vậy, khâu đến hai mươi lăm mũi.

Nói ra thật sự rất mất mặt, bị người ta đánh lén từ sau lưng, người đó xem đầu anh như quả hồng, suýt chút nữa dùng một xẻng đập bẹp anh.

Không phải anh có nhiều anh em lắm sao, sao chỉ có mình anh bị thương.

Fu*k, nếu toàn quân bị diệt thì còn sống gì nữa, đi gặp thẳng thượng đế luôn cho rồi.

Những người này cũng quá biến thái rồi, lại lấy xẻng sắt đập đầu anh, sao anh không lấy súng bắn anh ta.

Khi bọn anh nổ súng có yêu cầu nghiêm khắc, em tưởng giống phim Hồng Kông, tùy tiện nổ súng quăng lựu đạn sao.

... vậy công việc này của anh cũng quá nguy hiểm, cả ngày đối mặt với đủ dạng người, có thể chết bất cứ lúc nào.

Chuyện lần này là ngoài ý muốn, không có lần thứ hai, không có lần thứ hai.

...

Đến đây, ngồi xuống.

Làm gì.

Quách Bách Vĩ vừa vươn tay vén váy cô lên vừa nói: Để anh nhìn thử...

Anh đã bị thế này rồi vẫn không quên giở trò lưu manh sao?

Này, đừng tự mình đa tình, anh chỉ muốn xem vết thương ở chân em ra sao rồi, phụ nữ kiểu gì vậy, nói trong đầu em có thể nuôi cá em lại không vui, cả ngày toàn nghĩ chuyện lung tung.

Mễ Tiệp đỏ mặt, vén váy lên để lộ ra đầu gối mới đóng vảy đỏ, Quách Bách Vĩ khó khăn nghiêng mặt qua nhìn thử,

/57